Phát điên có ích, còn hữu dụng hơn cả trà xanh, học cách giả vờ thần kinh bất ổn, thật sự hữu dụng hơn nhiều!
Đặc biệt là đối phó với những người không biết phân biệt phải trái, tự cho mình là đúng, ỷ vào tuổi tác để lên mặt dạy đời... vân vân và mây mây, không thể nói lý, cũng không thể đánh, vậy phải làm sao?
Phát điên thôi!
Một khi con người ta đã phát điên, còn ai đi so đo với một kẻ điên chứ?
Dù sao thì rất nhiều kẻ điên cầm dao ra ngoài đâm người, cuối cùng vẫn trốn thoát được sự trừng phạt của pháp luật, bạn có hận đến chết cũng không làm gì được hắn ta.
Vì vậy, "văn hóa phát điên" yyds.
Quả nhiên, internet hiện đại không bao giờ lừa tôi.
Lý Hoa và Vương Linh ôm lấy Dư Bối Bối nói rất nhiều lời an ủi, thấy Dư Bối Bối vẫn mang dáng vẻ bị tổn thương, liền quay sang chỉ trích Tống Chi.
"Tiểu Tống à, chuyện này tôi phải nói một câu công bằng."
Lý Hoa nhìn Tống Chi bằng ánh mắt như thể cô ta không hiểu chuyện, bắt nạt người khác: "Tiểu Tống, cô nói xem làm việc gì cũng phải có chừng mực chứ?"
"Tiểu Dư cho dù trước đây có sai, nhưng người ta đã sửa đổi rồi, cô không thể nào cứ giữ mãi chuyện này không buông được chứ?"
"Cô nói xem... Cô cứ một mực không chịu bỏ qua như vậy."
"Cô nói xem cô..."
Lý Hoa lại liếc nhìn Dư Bối Bối đang được ôm trong lòng, mới đau lòng lên tiếng: "Cô nói xem cô đã ép Tiểu Dư thành cái dạng gì rồi?"
Lúc này, Vương Linh cũng lên tiếng, cô ấy vẫn còn nhớ hương vị của món bánh ngọt mà Dư Bối Bối làm, thực sự rất ngon, con gái Tiểu Nha của cô ấy rất thích ăn, nói là chưa bao giờ được ăn món nào ngon như vậy.
Vương Linh nhìn Tống Chi với ánh mắt rất không tán thành: "Cô nói xem nếu Tiểu Dư thực sự xảy ra chuyện gì, thì Tống Chi cô sẽ được lợi ích gì?"
"Đoàn trưởng Lục có thể tha cho cô hay sao?"
"Cô cứ gào lên nói chồng cô bị đánh, chồng cô vì sao bị đánh, trong lòng cô không rõ sao?"
"Cô cứ nhắm vào vợ của đoàn trưởng Lục mà ức hiếp, chồng cô không bị đánh thì ai bị đánh?" Nói đến đây, Vương Linh trợn trắng mắt.
Sau khi trợn trắng mắt, Vương Linh còn lẩm bẩm: "Có bản lĩnh thì về nhà đánh chồng mình đi, ở đây ra oai với vợ của người ta làm gì?"
Cô ấy rất coi thường cách hành xử của Tống Chi.
Tống Chi khinh thường những người phụ nữ quê mùa, thất học như bọn họ, chê bai bọn họ thô lỗ.
Nhưng đối với Dư Bối Bối đến từ Bắc Kinh, trẻ trung xinh đẹp, cô ta lại cảm thấy khó chịu, ghen tị với người ta.
Hóa ra là không ai có thể khiến cô ta hài lòng!
Lý Hoa và Vương Linh nói xong, mọi người liền thi nhau lên án Tống Chi.
Đều nói Tống Chi làm quá đáng, ép người ta đến mức phát điên, nếu Dư Bối Bối thực sự xảy ra chuyện gì, Lục Tây Từ nhất định sẽ không tha cho vợ chồng Tống Chi và Hứa Chính Quốc.
Tống Chi bị vây chặt giữa đám đông, nhìn thấy mọi người xung quanh đều chỉ trích mình, cô ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng vào lúc này lại không thể nào xông lên tát Dư Bối Bối một cái.
Má trái của cô ta vẫn còn nóng rát, nếu cái tát này không trả lại được, cô ta có thể tức chết mất.
Chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm, bên ngoài đám đông liền vang lên tiếng gầm rú: "Mẹ kiếp, Tống Chi..."
Hứa Chính Quốc bị đánh đến mức phải nghỉ phép ở nhà, hôm nay đã có thể xuống giường được rồi.
Tuy Lục Tây Từ đánh anh ta rất nặng, nhưng không đánh gãy xương, Lục Tây Từ có chừng mực, chỉ khiến anh ta bị thương ngoài da mà thôi.
Chỉ là vết thương ngoài da này còn chưa khỏi hẳn, Hứa Chính Quốc đã phát hiện ra, người vợ tốt của anh ta lại gây thêm chuyện cho anh ta rồi.
Sáng nay ăn sáng, Tống Chi lại hỏi anh ta rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sao lại bị thương như vậy?
Gần đây cũng không có cuộc thi võ thuật nào.
Hơn nữa, thi đấu võ thuật cũng không thể khiến người ta bị thương như vậy!
Hứa Chính Quốc bị cô ta dồn ép quá, đành phải nói là do luyện tập với Lục Tây Từ.