Lục Tây Từ cảm thấy không thể nào, không đến mức thiếu anh một bữa cơm này.
Có lẽ là Dư Bối Bối vẫn còn ghi hận chuyện anh nói ly hôn, muốn sớm phân rõ ràng với anh!
Anh đã hiểu, lúc đó lúc anh nói, Dư Bối Bối lại bình tĩnh như vậy, một chút cũng không phát điên.
Xem ra là lúc đó, cô đã chuẩn bị tâm lý để phân rõ ràng với anh rồi.
Nhìn đĩa sườn xào cháy cạnh trên tay Dư Bối Bối, Lục Tây Từ cảm thấy bữa cơm này nhất định phải ăn chực, anh bận rộn cả buổi chiều mới về, không thể để bụng đói quay lại chứ?
"Còn món nào trong bếp không?"
"Để anh bưng ra, lúc ăn cơm anh sẽ nói chuyện với em."
Lục Tây Từ vừa nói vừa xoay người đi vào bếp.
Trong bếp còn một đĩa đậu đũa xào, đậu đũa là Lý Hoa cho.
Bên cạnh đĩa đậu đũa còn có một đĩa thức ăn được đậy bằng nắp đậy thức ăn, nhìn qua nắp đậy, Lục Tây Từ thấy giống như là đồ ăn.
Anh liền đưa tay ra mở nắp đậy.
Quả nhiên là đồ ăn ngon.
Bánh ngọt Dư Bối Bối làm buổi trưa, trừ bỏ phần tặng cho Mao Mao, còn dư lại đầy ắp một đĩa, hình ngôi sao năm cánh màu vàng, cộng thêm bánh hình cánh hoa màu trắng xen lẫn màu tím, được xếp chồng lên nhau trong đĩa, chỉ cần nhìn một cái đã thu hút ánh mắt của Lục Tây Từ.
Nhìn thấy đĩa bánh ngọt này, Lục Tây Từ liền to tâm muốn bưng luôn đĩa bánh ngọt đi.
Anh biết, Dư Bối Bối đã vứt tờ giấy rồi, vậy thì cơm nhất định không có phần của anh, vậy thì anh ăn một chút bánh ngọt cũng không sao.
Dư Bối Bối còn đang ở trong phòng khách nghĩ tại sao Lục Tây Từ lại có chút mặt dày như vậy, thì đã thấy Lục Tây Từ bưng hai đĩa thức ăn từ trong bếp đi ra.
Hai đĩa thức ăn cô đều rất quen thuộc, nhưng Lục Tây Từ lại bưng ra cùng lúc...
Thôi được rồi, cô đã hiểu, anh đã quyết tâm muốn ăn chực rồi.
Ăn chực cũng được, nhưng phải trả tiền ăn, lời này nhất định phải nói.
Cô cũng không phải là người mở hội từ thiện, người đàn ông này trước đây không về nhà, ngay cả tiền sinh hoạt phí cũng không đưa cho cô, dựa vào cái gì để anh ăn chực miễn phí.
Mặc dù cũng không để anh ăn chực được hai bữa, nhưng Dư Bối Bối chính là không muốn để anh ăn chực miễn phí.
Anh đã bưng cả bánh ngọt và thức ăn ra rồi, Dư Bối Bối liền đứng dậy đi xới cơm.
Lục Tây Từ đã mặt dày đến mức ăn chực rồi, Dư Bối Bối cũng không làm quá tuyệt tình, số cơm không nhiều cũng chia đều ra hai bát, chỉ là phần cháy nồi đều cho vào bát của Lục Tây Từ.
Như vậy mới chia đều được hai bát.
Lục Tây Từ đặt đĩa đậu đũa xào và bánh ngọt lên bàn, sau đó xoay người đi vào bếp bưng cơm.
Dư Bối Bối vừa mới xới xong hai bát cơm.
Lục Tây Từ rất tự giác đưa tay ra muốn bưng.
Dư Bối Bối vốn cũng định bưng cơm, vừa xoay người liền nhìn thấy tay Lục Tây Từ đưa tới, Dư Bối Bối sợ hãi vội vàng giơ cao hai tay lên, sau đó còn lên tiếng: "Em không bưng đâu, anh bưng đi, đừng làm rơi bát của em, nếu không là không có gì ăn đâu."
Một câu nói khiến đoàn trưởng Lục đỏ mặt.
Dư Bối Bối không nói thì thôi, vừa nói ra liền khiến anh ý thức được sự vô liêm sỉ của mình.
Nhưng cũng không phải là anh quá vô liêm sỉ, mà là...
Mà là trước đây mỗi lần Dư Bối Bối nhìn thấy anh đều giống như hổ đói vồ mồi, thật sự khiến anh sinh ra phản ứng bản năng.
Đoàn trưởng Lục sắc mặt hơi ửng đỏ, cũng không phải là vì câu nói này của Dư Bối Bối khiến anh đỏ mặt, mà là...
Anh liếc nhìn bộ ngực càng thêm căng tròn của Dư Bối Bối vì giơ tay lên...
Trước đây, cho dù Dư Bối Bối cởi sạch quần áo, anh cũng không có chút cảm giác nào, vậy mà bây giờ dáng vẻ ngây thơ vô tội của cô, lại...