Tội danh trò đùa này, đương nhiên Hoắc Kiến Quốc sẽ không nhận, anh giải thích nói:
“Chuyện này là sau khi tôi và mẹ Lý Uyên thương lượng kỹ càng mới ra quyết định, thái độ của chúng tôi đối với chuyện này vô cùng nghiêm cẩn.”
“Nghiêm cẩn?” Lục Trấn Hải cười lạnh một tiếng: “Cái gọi là nghiêm cẩn của cậu, chính là trơ mắt nhìn người vợ chơi bời lêu lổng kia của mình cầm kim may châm cứu cho một chiến sĩ biên cương sao?
Hoắc Kiến Quốc, cậu nhanh chóng bảo Tô Mi dừng tay, tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện này, nếu không cậu gánh không nổi trách nhiệm này đâu, cho dù cậu là sư trưởng, cũng không thể để vợ mình hành nghề y phi pháp được.
Cô ta có giấy chứng nhận làm việc của đơn vị chữa bệnh sao, có bằng tốt nghiệp từ trường y sao, cái gì cô ta cũng không có, dựa vào đâu mà xem bệnh cho người ta?”
“Chính ủy Lục, thứ lỗi cho tôi không thể đồng ý chuyện này.” Hoắc Kiến Quốc nói chuyện rất nhẹ, nhưng mỗi chữ đều đặc biệt rõ ràng, giọng điệu cực kỳ kiên định.
Lúc này, Lục Trấn Hải hoàn toàn nổi điên:
“Tôi không thể nhìn cậu làm xằng làm bậy như vậy, Hoắc Kiến Quốc, tôi nhất định sẽ xin tổ chức, nghiêm khắc xử phạt cậu, nếu cậu cứ khư khư cố chấp, để xem cậu có chịu nổi kết quả này không.”
Lục Trấn Hải vừa dứt lời thì thím Vương từ trong phòng vén rèm đi ra, bà ấy liếc mắt nhìn Lục Trấn Hải một cái, vẫn cúi chào như lúc trước, rồi sau đó mới nói:
“Chính ủy Lục, cảm ơn ông đã quan tâm con trai tôi, chỉ là tôi là mẹ của Lý Uyên, chuyện của con trai tôi vẫn nên do người làm mẹ là tôi quyết định.
Chuyện để Tô Mi chữa, là tôi đồng ý, chữa khỏi hay chữa hỏng, kết quả tôi đều có thể gánh vác, xin chính ủy Lục đừng gây khó dễ với một người mẹ mong con muốn con trai mình được sống.”
Chữ mẹ này có trọng lượng rất nặng, người bình thường nghe thấy lời này, đại khái cũng ngại tiếp tục lăn qua lăn lại, nhưng Lục Trấn Hải lại không bởi vậy mà từ bỏ ý đồ, ông ta vô cùng đồng tình nhìn thím Vương:
“Chị cả, tôi biết trong lòng chị khó chịu, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trên đời, tâm tình của chị tôi có thể hiểu được, tôi cũng là người làm cha.
Nhưng chúng ta không thể bởi vì lo lắng, mà tùy tiện phó thác an nguy của đứa nhỏ cho người như Tô Mi, chuyện này thật nhẫn tâm với đứa trẻ.
Chị đúng là một người mẹ, nhưng Lý Uyên còn là quân nhân đấy, mà quân nhân là người của quốc gia, chuyện của cậu ấy quốc gia định đoạt, việc này tôi cần phải quản.