Bằng không, cô cũng không có bản lĩnh dùng kim kéo dài tính mạng.
Sau khi đi theo Hoắc Kiến Quốc vào phòng, Tô Mi lấy bình truyền dịch và thuốc cô tìm được từ trong túi xách ra.
Cô hành thạo pha thuốc, đổ dung dịch muối sinh lý vào lọ thủy tinh chứa penicillin, lắc nhẹ vài lần, sau đó dùng ống tiêm hút ra hỗn hợp penicillin và dung dịch muối sinh lý.
Những động tác thành thạo giàu kinh nghiệm, Tô Mi làm nước chảy mây trôi, không hề chú ý tới Kiến Quốc sau lưng đang nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
“Trước đây Lý Uyên từng tiêm penicillin chưa, có bị dị ứng không?” Sau khi Tô Mi pha thuốc xong thì hỏi một câu.
Thím Vương lập tức trả lời:
“Từng tiêm rồi, bị cảm tiêm nhưng không dị ứng.”
Dù thím Vương nói không dị ứng, nhưng Tô Mi vẫn lấy kim rút ra chút thuốc làm thử phản ứng trên da cho Lý Uyên, dù Lý Uyên không dị ứng với penicillin nhưng với mỗi nhóm penicillin khác nhau, đều phải làm thử phản ứng trên da trước.
Làm xong phản ứng thử, chắc chắn Lý Uyên không dị ứng, cô mới đổ penicillin đã pha vào bình truyền dịch, sau đó cô để Hoắc Kiến Quốc treo bình truyền dịch lên trên tường, bắt đầu truyền dịch cho Lý Uyên.
Trong bình truyền dịch có thuốc hạ sốt, thuốc chống viêm, sẽ khiến Lý Uyên nhanh chóng hạ sốt, còn có thể bổ sung lượng nước thiếu sót vì mất máu trong cơ thể cậu ta.
Cắm kim truyền xong, Tô Mi mới nhổ kim may cắm trên người Lý Uyên.
Cô lại bảo thím Vương tìm mấy bộ chăn ga sạch sẽ chưa từng sử dụng ra. Rồi nói với Hoắc Kiến Quốc:
“Đi thu dọn phòng anh làm phòng phẫu thuật, phòng nhà thím Vương nhỏ, đồ nhiều dễ sản sinh vi khuẩn, phòng của anh là thích hợp nhất.”
Hoắc Kiến Quốc nghe Tô Mi nói vậy, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Lúc này Hoắc Kiến Quốc cũng đã hơi tin tưởng Tô Mi thật sự biết y thuật, dù sao nhìn qua cách cô pha thuốc, truyền dịch và tiêm có thể thấy được không phải lần đầu cô làm những việc này. Anh vừa đi vừa nói:
“Lần sau có chuyện như vậy, cô có thể nói sớm, tôi sẽ cho người sắp xếp cho cô.”
“Đã sắp ly hôn rồi, làm gì còn lần sau.” Tô Mi ma xui quỷ khiến đáp trả Hoắc Kiến Quốc một câu như vậy.
Đằng trước, giọng điệu sâu kín của Hoắc Kiến Quốc truyền tới rất nhanh, khàn khàn mà trầm thấp: “Nói cũng phải.”
Ra ngoài Hoắc Kiến Quốc lại gọi hai người trong sân lại, đến cách vách hỗ trợ.
Có người hỗ trợ, đồ trong phòng Hoắc Kiến Quốc rất nhanh đã được dọn dẹp sạch sẽ.