Nghe vậy, Tạ Lập và Tưởng Vĩ trở mình đứng dậy, ôm súng, vẻ mặt trang nghiêm canh giữ ở cửa phòng.
Dặn dò xong chuyện trong viện, Hoắc Kiến Quốc mới mang Tô Mi đi thẳng tới phòng khám căn cứ.
Vì bác sĩ không có ở trong phòng khám căn cứ, cho nên cửa phòng khám đã khóa, đến nơi, Hoắc Kiến Quốc cầm công cụ cạy cửa phòng khám ra.
Vào trong phòng khám quân khu, Tô Mi mới phát hiện nơi này hoàn toàn khác với sự cũ kỹ nhỏ bé mà cô tưởng tượng.
Ở đây thuốc men đầy đủ, bên trong còn có một phòng giải phẫu nhỏ, là nơi bình thường bác sĩ dùng để xử lý vết thương cho chiến sĩ.
“Tại sao anh không nói với tôi ở đây có phòng giải phẫu?” Tô Mi oán trách một câu, nếu cô biết sớm, sẽ không nghĩ đến việc lấy đồ và thu dọn phòng ngủ của Hoắc Kiến Quốc làm phòng giải phẫu rồi.
Dù dưới điều kiện tình huống gian khổ, phẫu thuật không thể đảm bảo vô khuẩn hoàn toàn, nhưng rốt cuộc cũng không an toàn bằng phòng phẫu thuật.
Đáng tiếc phát hiện trễ, bây giờ phát hiện có phòng phẫu thuật cũng không kịp.
Sắc mặt Hoắc Kiến Quốc đầy thắc mắc: “Cô đi theo ông nội Tô, hẳn phải học trung y mới đúng, sao cô còn biết làm phẫu thuật?”
“Thật ra từ phương diện nào đó thì tây y và trung y cũng có thể hiểu lẫn nhau, hơn nữa dù ông nội tôi là trung y nhưng sao có thể khẳng định rẳng ông ấy không biết giải phẫu?
Trung y cũng có cách của trung y, bằng không có người bị ngoại thương đưa tới chỗ ông nội tôi, ông nội tôi chỉ có thể nhìn người ta chết dần à?
Đúng là tôi chủ yếu học trung y, nhưng ông nội tôi cũng rất tò mò với tây y, ông ấy cũng từng mua sách tây y, mấy cuốn sách đó tôi đều thuộc lòng.”
“Cô chỉ đọc qua một ít sách đã dám làm phẫu thuật?” Hoắc Kiến Quốc nhìn Tô Mi đang lục lọi khắp nơi, sắc mặt tối sầm.
Tô Mi giải thích: “Vậy cũng không đúng hoàn toàn, trước đó tôi từng làm qua trăm lần thí nghiệm với chuột bạch và thỏ trắng, anh yên tâm, tôi có kinh nghiệm.”
Hoắc Kiến Quốc: "...”
Đây mà là kinh nghiệm?
Tuy nhiên anh thật sự từng nghe nói qua, Tây y sẽ lấy một số động vật có kết cầu gần giống cơ thể con người nhất để làm thí nghiệm y học.
“Nếu cô không được thì đừng cậy mạnh.”
“Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu.” Vốn Tô Mi không có lòng tin, nhưng bây giờ cô có, vì cô tìm được đủ thuốc men, và một bộ dao phẫu thuật hết sức tinh xảo.