Hai người đứng dậy, đang muốn đi ra ngoài, màn cửa lại bị người từ bên ngoài vén lên, Triệu Anh đứng ở cửa như gà trống đánh thắng trận, giọng điệu vang dội nói:
“Sư trưởng Hoắc, chúng tôi vừa mới bỏ phiếu tập thể xong, xác định không chấp nhận Tô Mi chữa bệnh cho Lý Uyên, anh mau bảo Tô Mi ra đi, đừng nên tiếp tục làm chuyện hại người nữa.”
“Cô Triệu, đây không phải trường học, không có chuyện bỏ phiếu ở đây.
Buổi chiều lão thủ trưởng từng qua đây xem, ông ấy giao quyền chỉ huy nơi này cho tôi, bây giờ ở đây tôi là lớn nhất, lời của tôi chính là quân lệnh, quân lệnh sẽ không thay đổi vì bỏ phiếu.”
Câu đầu tiên của Hoắc Kiến Quốc đã đè khí thế của Triệu Anh xuống.
Mặc dù không nên cười trong trường hợp này, nhưng Tô Mi vẫn không nhịn được co rút khóe miệng, trong đầu nghĩ Hoắc Kiến Quốc đúng là cừ thật.
Tuy nhiên Triệu Anh là giáo viên, không hề dễ gạt, cô ta hơi sững sờ nhưng cũng phản ứng kịp.
“Quân nhân mới nghe quân lệnh, chúng tôi không phải quân nhân mà là người thân của họ, các anh làm lính, không thể độc đoán như vậy, thời điểm mấu chốt cũng nên nghe lời nói tập thể.
Tình huống hôm nay là vậy, những quần chúng là chúng tôi không đồng ý cách làm của các anh!”
...
“Đúng vậy, thế nào tôi cũng không đồng ý."
“Tôi cũng không đồng ý."
“Chúng tôi đều không đồng ý."
Triệu Anh hô hào đầu tiên, người khác lập tức gọi lên khẩu hiệu theo, hiển nhiên bọn họ đã thương lượng xong lúc này.
...
Hoắc Kiến Quốc giận đến mức huyện thái dương không ngừng giật giật, anh đang định lên tiếng thì đột nhiên thím Vương lại sải bước đi ra ngoài, bà ấy ở trước cửa nhà mình cúi người thật sâu với người trong sân.
“Tất cả ý tốt và sự quan tâm của mọi người, Vương Mai Hương tôi đời này sẽ khắc ghi, nhưng Lý Uyên là con trai tôi, có muốn cho Tô Mi chữa hay không là do tôi quyết định, người khác không thể xen vào.
Tôi đã quyết định giao chuyện này cho Tô Mi làm, nếu tất cả mọi người muốn chờ tin, cứ tiếp tục ngồi xuống sưởi lửa, còn nếu bây giờ không chấp nhận được, vậy thì trở về ngủ, cảm ơn mọi người."
Nói xong, thím Vương lại cúi người thật sâu với mọi người một cái.
Lúc này, người trong sân đều xấu hổ không nói nữa, tất cả mọi người đều bị Triệu Anh xúi giục mà kích động, nhưng cẩn thận nghĩ lại, mẹ ruột Lý Uyên còn ở đó, quả thật không tới phiên họ bận tâm tới chuyện này.