Ngay sau đó, ánh mắt Hoắc Kiến Quốc như có mảnh băng đâm thẳng vào Tô Mi, đáy mắt anh tối tăm, sâu không thấy đáy, khiến Tô Mi trong nháy mắt như rơi xuống hầm băng.
Ánh mắt sắc lạnh rèn luyện từ chiến trường ấy, Tô Mi làm sao chịu nổi, cả người cô run lên bần bật.
Nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào Hoắc Kiến Quốc một cách không hề sợ hãi, cố chấp lại quật cường.
Nhìn vào mắt Tô Mi, Hoắc Kiến Quốc có chút thất thần.
Anh nhớ lại lúc dẫn đội tập kích vào sào huyệt của bọn buôn ma túy nhưng bị phục kích, toàn quân bị tiêu diệt, anh ở trong bộ đàm thỉnh cầu một mình tiếp tục truy kích bọn buôn ma túy.
Lúc đó, ánh mắt của anh chắc chắn cũng kiên định như vậy.
Thật kỳ lạ, sao lại nhớ đến chuyện này, Hoắc Kiến Quốc không khỏi tự giễu, người phụ nữ này làm sao có thể có được ánh mắt đó.
Nhìn thấy tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn mình, cuối cùng Hoắc Kiến Quốc cũng đứng thẳng dậy.
“Cô tốt nhất nên đảm bảo rằng cô thực sự có chuyện muốn nói, nếu không, hôm nay cô sẽ phải hối hận.” Giọng điệu của Hoắc Kiến Quốc vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, nhưng tốt xấu vẫn là đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Mi cúi đầu đi theo phía sau anh.
Hai người ra khỏi sân nhà hàng xóm, trở về nhà mình. Vừa bước vào sân, Hoắc Kiến Quốc đã thấy một đống tuyết đọng cao cao bị quét qua, còn có ga trải giường, và quần áo treo trong sân.
Trong lòng anh suy tư, chẳng lẽ Tô Mi muốn nói với anh rằng cô thay đổi rồi. Chịu quét dọn vệ sinh, cũng tự nguyện làm việc nhà, còn sẵn lòng cho anh thuốc, rồi lấy những lý do này để cầu xin anh đừng ly hôn với cô?
Nghĩ tới đây, Hoắc Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng, nếu người phụ nữ này chỉ vì chuyện này mà gọi anh về thì cô đã nghĩ nhiều rồi.
Bởi vì anh tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ lý do gì mà thay đổi quyết định ly hôn.
Và, nếu người phụ nữ này chỉ vì chuyện này mà gọi anh trở về, hôm nay anh nhất định sẽ cho cô một bài học nhớ đời.
Tô Mi trực tiếp dẫn Hoắc Kiến Quốc vào phòng bếp.
Vẫn là nguyên nhân kia, cô không muốn lời của mình bị ai ngoài Hoắc Kiến Quốc nghe thấy.
Vừa vào phòng bếp, Tô Mi đột nhiên dừng bước, cô xoay người, bước chân Hoắc Kiến Quốc không kịp dừng lại, chóp mũi Tô Mi lập tức va vào ngực Hoắc Kiến Quốc.