Một khuôn mặt lạnh lùng đi theo sau cái cáng, lướt qua trước mặt Tô Mi.
Nhìn thấy Hoắc Kiến Quốc, Tô Mi chợt nhớ lại sáng nay trên đường đi làm thủ tục ly hôn, giữa đường có một chiến sĩ trẻ tuổi lao ra cầu cứu Hoắc Kiến Quốc cứu người.
Chắc hẳn là chiến sĩ bị rơi xuống vách đá đã được cứu sống.
Những người đó ồn ào ầm ĩ đi vào sân bên cạnh.
Rất nhanh, sân bên cạnh đã truyền đến tiếng khóc của bà Vương.
Lúc này Tô Mi mới nhớ ra, sáng nay chiến sĩ trẻ tuổi kia nói người ngã xuống vách núi tên là Lý Uyên, mà Lý Uyên chính là con trai của bà Vương sát vách.
Nhà cách vách rất nhanh tụ tập rất nhiều người. Tô Mi thấy thế bèn buông thùng nước trong tay xuống, cũng đi theo qua xem.
Đến sát vách nghe những người đó nói chuyện phiếm, Tô Mi mới biết thì ra tuyết lớn phủ kín núi, con đường duy nhất đến thị trấn bị chặn lại nên không có cách nào đưa Lý Uyên đến bệnh viện huyện cấp cứu.
Mà bác sĩ duy nhất trong đơn vị lại đi nơi khác mua thuốc từ trước khi tuyết rơi chưa về.
Tình hình trước mắt là đùi Lý Uyên bị một khúc gỗ gãy đâm thủng, máu chảy không ngừng.
Hơn nữa cậu ta ở dưới vách núi quá lâu, cơ thể bị lạnh đến mất cảm giác, người đã lâm vào hôn mê.
Sau khi hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, Tô Mi nhanh chóng quay về phòng, lục tung mọi thứ trong rương để tìm một lọ bột cầm máu dưới đáy hòm.
Đây là thứ mà ông nội đã đưa cho nguyên chủ trước khi cô ta rời đi.
Ngoài bột cầm máu, ông nội nguyên chủ còn chuẩn bị thuốc hạ sốt, thuốc ho và thuốc tiêu chảy cho cô ta.
Lý do ông nội nguyên chủ chuẩn bị nhiều thuốc như vậy, là vì lo lắng cô ta sẽ bị ốm khi ở vùng biên giới, nơi khó mua được thảo dược tốt.
Chỉ là nguyên chủ tuy béo nhưng cơ thể lại rất khỏe mạnh, nên những loại thuốc này cô ta chưa từng dùng qua.
Lấy được bột cầm máu, Tô Mi lại nhanh chóng chạy sang phòng bên cạnh. Cô cầm thuốc, kéo thân thể mập mạp hai trăm cân chen chúc trong sân.
May mắn nguyên chủ có một thể chất bị người khác ghét bỏ, những người bị cô chen lấn khi quay đầu lại thấy người phía sau là Tô Mi, đều tự động tránh xa cô ra.
Không mất nhiều thời gian, Tô Mi đã chen đến bên cạnh Hoắc Kiến Quốc.
Cô đứng sau lưng Hoắc Kiến Quốc, dùng bàn tay mập mạp của mình chọc chọc eo anh.
Lúc này Hoắc Kiến Quốc cau mày, cảm nhận được ai đó đang chọc mình, sắc mặt càng thêm u ám. Quay đầu lại thấy người chọc mình là Tô Mi, đôi mắt tức khắc tràn đầy âm u.