"Cô yên tâm, ly hôn rồi tôi cũng sẽ không để cô thiệt thòi. Ít nhất sẽ cho cô đầy đủ bồi thường đủ để cô có thể sống thoải mái trong vòng mười năm."
“Về phần cuộc sống sau này, nếu cô tự lo được thì càng tốt.”
“Nếu không tốt tôi cũng sẽ không mặc kệ cô. Vật chất tiền tài tôi có thể giúp gì thì sẽ giúp hết sức, chúng ta chia tay trong hòa bình.”
Tô Mi nghe Hoắc Kiến Quốc nói, trong lòng không khỏi nghĩ người đàn ông này quả thật rất tốt. Khi sống chung với nguyên chủ, anh ở trong một căn phòng chứa đồ cũ nát, còn nguyên chủ lại được ở một căn phòng xinh đẹp.
Hôm nay muốn tách ra, rõ ràng là lỗi của nguyên chủ, vậy mà anh lại nhận hết trách nhiệm về mình.
Nghe ý của anh, có vẻ như muốn ly hôn và vét sạch của cải của mình.
Nguyên chủ không biết Hoắc Kiến Quốc đã tích lũy được bao nhiêu tiền, nhưng anh lại không hề có ý định giấu giếm, thậm chí còn nói mười năm sau nếu cô gặp khó khăn, anh vẫn sẽ giúp đỡ.
Một người đàn ông tốt như vậy.
Thật đáng tiếc.
Tô Mi sẽ không nói những lời ngốc nghếch như cô không cần tiền.
Tuy nhiên làm người phải biết điều, không thể tham lam quá. Cô chỉ lấy một nửa là được rồi, vợ chồng ly hôn thì chia tài sản là chuyện hợp lý.
Những suy nghĩ này Tô Mi chỉ dám giữ trong lòng. Cô không muốn nói ra, nghĩ chắc Hoắc Kiến Quốc cũng không muốn nghe cô nói chuyện.
Hai người một trước một sau đi tới, Hoắc Kiến Quốc thấy Tô Mi không hề làm ầm ĩ, thật sự đang từng bước đi về phía văn phòng căn cứ bộ đội, không khỏi khỏi im lặng.
Khi cả hai sắp đến cuối con đường, ra khỏi khu tập thể, đột nhiên từ phía sau khu tập thể có một người lao ra. Người nọ thở hồng hộc, mặt đỏ bừng, vừa nhìn thấy Hoắc Kiến Quốc thì chạy thẳng về phía anh.
“Sư trưởng, sư trưởng Hoắc, có chuyện rồi!”
“Tạ Lập, xảy ra chuyện gì?" Hoắc Kiến Quốc dừng bước, nghiêm túc hỏi.
Tô Mi cũng quay người lại, cô nhìn Hoắc Kiến Quốc một cái, rất rõ ràng cảm giác được hơi thở trên người Hoắc Kiến Quốc, trong khoảnh khắc đã trở nên sắc bén và nghiêm nghị.
Tạ Lập hiển nhiên là mệt muốn chết, cậu ấy thở hổn hển vài hơi rồi mới nói:
“Sư trưởng Hoắc, khi tôi và Lý Uyên đang tuần tra, cậu ta đã trượt chân rơi xuống vách núi Kê Công Pha. Tôi đã gọi lớn nhiều lần nhưng không có hồi âm, cũng không biết cậu ta thế nào. Một mình tôi không dám liều lĩnh xuống dưới, nên đã chạy một mạch về đây cầu cứu."