Xe dừng lại, chú Trương cầm đồng hồ bấm giờ, đi tới: “5 phút 58, tốc độ lại vào được sáu phút rồi, bây giờ tôi không thể so sánh với cậu nữa.”
Quảng Dã tháo mũ bảo hiểm: “Cũng được, xe tốt.”
“Thôi đi, người bình thường không có tám phút là không được. Con đường này cậu đã chạy mấy trăm lần, không biết ngã bao nhiêu lần, nhắm mắt cũng có thể lái được.”
Quảng Dã xuống xe, “Lúc nãy lái lên có vấn đề gì không?”
“Đều tốt cả, chỉ là leo dốc giữa sườn núi cậu phải tăng tốc sớm hơn một chút…”
Quảng Dã và chú Trương đi đến sơn trang, dưới ánh đèn đường mờ ảo, gió thổi qua mặt. Quảng Dã ngồi xuống ghế đá trước cửa, một tay chống ra sau, uống nước, ngắm nhìn cảnh thành phố xa xa như những vì sao.
Chú Trương vỗ vỗ vào bên chân hơi khập khiễng của mình, cười cảm thán: “Thời gian trôi nhanh thật đấy. Nhớ ngày xưa cậu cứ quấn lấy tôi đòi dạy lái mô tô, mới chở đi một vòng đã sợ đến phát khóc. Vậy mà bây giờ tay lái đã 'hậu sinh khả úy', 'trò giỏi hơn thầy' rồi.”
Quảng Dã liếm giọt nước trên môi mỏng, mỉm cười nhàn nhạt: “Lâu lắm rồi, chỉ nhớ chuyện tôi khóc thôi.”
“Đâu có, ai biết được khóc thì khóc, ngày hôm sau lại chạy qua nói muốn ngồi xe của tôi.”
Quảng Dã cười cười, điện thoại trong túi rung lên, anh lấy ra xem. Trên đó hiện lên một dãy số vô cùng quen thuộc.
Ánh mắt chàng trai sâu thêm vài phần, vài giây sau mới nhận máy, giọng nói nhàn nhạt như đối với người lạ: “Alo.”
Đầu dây bên kia, Quảng Minh Huy vừa kết thúc một cuộc họp video xuyên quốc gia, đi đến trước cửa sổ sát đất của phòng suite. Đã một thời gian không nghe thấy giọng con trai, vẻ mệt mỏi trên lông mày anh tan đi, khẽ động môi, cười hỏi:
“Tiểu Dã, con ăn tối chưa? Đang làm gì vậy?”
“Có chuyện gì?”
“Không có… chỉ là muốn gọi điện cho con thôi. Bố dạo này rất bận, hôm qua vừa từ London đến Sydney, còn phải ở lại nửa tháng nữa mới về.”
Quảng Dã khịt mũi: “Tùy ý, ông không về cũng được.”
Quảng Minh Huy cố gắng đổi chủ đề: “Đúng rồi, chiếc Icon Sheene lần trước bố mua cho con thế nào? Có thích không?”
“Cũng vậy thôi.”
“Mấy chiếc xe khác của con tuần sau bố bảo chú Trương đưa đi bảo dưỡng nhé?”
“Tùy.”
Lạnh lùng đến mức không muốn nói thêm một lời nào.
“Con lái xe mô tô cẩn thận một chút, mẹ con nói không được đua xe. Bây giờ là lớp 12 rồi, vẫn nên dành nhiều thời gian đọc sách.”
Quảng Minh Huy nghĩ đến điều gì đó: “Đúng rồi Tiểu Dã, ở London bố vừa liên lạc được với một bác sĩ tai rất giỏi, có thể đưa ra cho con một phác đồ phẫu thuật rất tốt, con… có muốn đi gặp không?”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Quảng Dã đột nhiên lạnh xuống: “Ông rảnh rỗi à, tôi cần ông lo cho tôi sao?”
“Tôi…”
Quảng Dã cúp điện thoại, nhíu mày.
Tiếng ù tai sắp nổ tung.
Chú Trương đứng bên cạnh nghe xong đã đoán ra: “Là Quảng tổng phải không?”
Quảng Dã không nói gì. Chú Trương cố gắng khuyên nhủ: “Tiểu Dã, thực ra Quảng tổng vẫn rất quan tâm đến cậu, trong lòng ông ấy vẫn luôn nhớ đến cậu nhất.”
Quảng Dã nhìn ra xa, đôi mắt đen bị đêm tối chiếu rọi càng thêm lạnh lẽo.
“Đó là sự đền bù mà ông ta phải trả.”