Khi Quảng Dã mở mắt, Tang Lê nghe thấy tiếng và quay đầu lại.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
Khuôn mặt trắng trẻo của cô gái, khi nhìn thấy cậu ta, trong đáy mắt dâng lên một làn sóng.
Quảng Dã trong lòng chợt lóe lên một thoáng ngỡ ngàng, rồi khẽ cười...
Được rồi, vừa nãy còn bị bỏ lại dưới tòa nhà hành chính, thoáng cái đã thành bạn cùng bàn trước mặt cậu rồi. Đúng là không thoát được mà!
Trương Bá Dương thấy Tang Lê quay lại, cũng nói với cô: "Tang Lê, tớ... tớ giới thiệu với cậu bạn cùng bàn của tớ..."
Quảng Dã nhìn cô, lên tiếng: "Còn cần giới thiệu nữa à?"
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, rực rỡ chói chang. Gió mùa hè thổi mạnh làm rung rinh rèm cửa. Tang Lê nhìn khuôn mặt cậu được ánh nắng chiếu sáng, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh đêm đó bên bể bơi, khi cậu đi qua cô và thốt lên câu tự giới thiệu, lòng cô như bị bóp nghẹt.
Trương Bá Dương không hiểu chuyện gì, vẫn nói: "Cậu... các cậu đâu có quen nhau, tất nhiên phải giới thiệu chứ. Tang Lê, cậu ấy tên là..."
Quảng Dã: "Giới thiệu này giới thiệu nọ, cậu là bà mối à?"
Trương Bá Dương: "..."
Quảng Dã lấy từ trong cặp ra một hộp sandwich, đưa cho Trương Bá Dương: "Ăn không?"
Trương Bá Dương lập tức bị thu hút: "Ăn, tớ... tớ vừa hay chưa ăn sáng."
Cậu cắn một miếng sandwich, định nói thêm gì đó, Quảng Dã hít một hơi dài: "Mẹ cậu không dạy cậu lúc ăn thì đừng nói chuyện sao?"
"..." Trương Bá Dương cuối cùng cũng im miệng.
Quảng Dã ngả người ra sau, liếc nhìn Tang Lê vẫn chưa thu lại ánh mắt: "Sao, cậu cũng muốn ăn à?"
"..." Cái quái gì vậy...
Cô gằn giọng nói không cần, rồi quay người đi.
Tang Lê dọn dẹp ngăn bàn, nghĩ về những lời bàn tán khó tin lúc nãy.
Nếu họ đang nói về cậu, cô dường như cũng có thể chấp nhận được, bởi cô cảm thấy cậu có thể làm ra những chuyện như vậy...
Một lát sau, cô Lôi Đan xong việc và quay lại lớp, bảo các tổ trưởng thu bài tập hè. Sau khi nộp lên bục giảng để kiểm đếm, phát hiện chỉ có một người chưa nộp. Không cần nói cũng đoán được là ai. Lôi Đan thấy Quảng Dã đang chơi PSV (PlayStation Vita), thở dài ngao ngán, không nói gì thêm.
Thu xong bài, Lôi Đan tổ chức một buổi họp lớp ngắn, nhắc nhở mọi người vài điều cũ rích, nhấn mạnh tầm quan trọng của năm học tới, chuẩn bị tốt cho kỳ thi đại học. Tang Lê ngồi dưới nghe, biết rằng áp lực cạnh tranh ở đây chắc chắn sẽ lớn hơn so với trường cấp ba ở huyện cô từng học, cô cần phải cố gắng hơn nữa.