Niềm Khao Khát Duy Nhất

Chương 17

Trước Sau

break

Tang Lê chưa từng gặp cô gái nào nhiệt tình như vậy, hơi bất ngờ, không quen nên hơi lùi lại, e dè gật đầu: "Chào cậu."

"Cậu ơi, cậu đẹp quá, mắt to thế!" Dụ Niệm Niệm vui mừng như phát hiện ra châu lục mới, "Này, cậu chuyển từ trường nào đến vậy?"

"Mình từ tỉnh W chuyển đến."

"Cậu là người ngoại tỉnh à? Chẳng trách nghe giọng hơi khác tụi mình..."

Dụ Niệm Niệm đang líu lo nói, Tang Lê cảm thấy vai bị vỗ nhẹ. Cô nghi ngờ quay đầu lại, thấy một nam sinh đeo kính, mặt mũi trắng trẻo, cười ngây ngô ngồi ở hàng ghế phía sau: "Chào... chào cậu, mình xin tự giới thiệu, mình tên... tên Trương Bác Dương."

Tang Lê hơi ngớ người: "Chào cậu..."

Dụ Niệm Niệm cười đùa với Tang Lê: "Người này lưỡi bị líu, nói chuyện không được trôi chảy, đôi khi cậu nghe cậu ta nói chuyện có thể tức chết đấy."

Trương Bá Dương cãi lại: "Cậu đừng có coi thường người ta, mình cũng có... lúc không bị nói lắp mà."

Dụ Niệm Niệm chu môi: "Được được được, không không không nói lắp."

"Dụ Niệm Niệm!"

Hai người cãi nhau, Tang Lê cũng không nhịn được mà mỉm cười, nhận ra mọi người không hề khó giao tiếp như cô tưởng.

Trong lúc nói chuyện, từ dãy bên cạnh vang lên giọng nam: "Này, cà lăm!"

Giống như biệt danh cố ý đặt, Trương Bác Dương không muốn để ý, nhưng đối phương cứ gọi mãi. Vài giây sau, cậu bực bội quay đầu lại nhìn: "Cậu muốn... muốn gì?"

Người kia cười toe toét: "Bạn cùng bàn của cậu đâu rồi, hôm nay báo danh mà không đến à?"

"Cậu... cậu nhiều chuyện làm gì?"

Hai nam sinh cùng bàn ngồi xổm trên ghế cắn hạt dưa, trêu chọc: "Không lẽ cậu ấy định không học nữa?"

"Ê, đại thiếu gia lớp mình đã thật, không học thì sao, nhà giàu thế đủ cho cậu ấy tiêu mấy đời rồi."

"Đúng vậy mà, người ta còn có bà mẹ là hội đồng quản trị trường hậu thuẫn nữa chứ mà nếu mình là mẹ cậu ấy, có một đứa con như vậy ở trường, mất mặt lắm chết đi được đấy."

Dụ Niệm Niệm nghe thấy những lời này, liếc ánh mắt khinh bỉ: "Mấy người rảnh rỗi quá ngày nào cũng nói chuyện tôi lao!"

"Ôi, nói hai câu mà cậu đã thấy xót rồi à"

Dụ Niệm Niệm lườm một cái: "Khùng."

Trương Bá Dương cãi lại: "Các cậu có... có gan thì nói trước mặt cậu ấy đi."

"Thôi đi, tụi mình sao dám chọc đại thiếu gia chứ, nhỡ đại thiếu gia nổi giận lại đánh người vào viện thì sao, còn có một đám đàn em bảo kê nữa chứ."

Tang Lê đứng một bên nghe, không hiểu gì. Người này có lai lịch thế nào mà còn từng đánh người vào bệnh viện...

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc