Lời mời từ xa
Buổi sáng Seoul ảm đạm. Mưa bụi rơi nhẹ, giăng kín khung cửa kính của căn hộ.
Soeun thức dậy muộn hơn thường lệ.
Khi cô vừa mở điện thoại, một email nổi bật hiện lên trên màn hình — “Thư mời tham gia chương trình thực tập tại Paris”.
Cô đọc đi đọc lại ba lần, tim đập nhanh như vừa chạy.
Đây là cơ hội mà cô từng nói đùa, rằng “nếu có, chắc chỉ tồn tại trong mơ”.
Giờ thì nó thật — rõ ràng, sáng rực trên nền trắng của màn hình.
Soeun ngồi lặng hồi lâu.
Cô biết mình nên vui, nhưng niềm vui ấy lẫn lộn cùng một cảm giác… sợ hãi.
Không phải sợ đi xa, mà sợ điều gì sẽ thay đổi — điều gì không thể trở lại như cũ.
---
Buổi trưa, Harin đến.
Cô mặc chiếc áo khoác đen, tóc cột gọn, tay cầm hai ly cà phê nóng.
— Dậy rồi à?
— Ừ, mới dậy thôi. — Soeun đáp, giọng khàn.
— Tớ mua loại cậu thích.
Cô đặt ly cà phê lên bàn, rồi thoáng nhận ra ánh mắt Soeun có gì đó khác lạ.
— Có chuyện gì à?
— Không… À, thật ra có.
Soeun hít sâu, xoay màn hình laptop về phía Harin.
— Tớ… vừa nhận được lời mời thực tập ở Paris. Sáu tháng.
Harin khựng lại, ngón tay siết chặt ly cà phê.
Trên khuôn mặt cô không có biểu cảm rõ ràng — chỉ là yên tĩnh đến mức Soeun thấy ngộp.
— Paris à?
— Ừ. Chương trình hợp tác của trường. Họ chỉ chọn năm người thôi.
— Vậy là cậu đậu rồi. Chúc mừng.
Câu nói ấy vang lên quá nhẹ, quá bình thường.
Soeun bỗng thấy tim mình chùng xuống.
Cô mỉm cười gượng gạo:
— Cảm ơn.
— Cậu định đi thật à?
— Tớ… chưa biết.
Harin không nói thêm gì nữa.
Cô chỉ gật đầu, rồi im lặng.
Giữa họ, chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ.
---
Chiều, Harin về sớm.
Cánh cửa khép lại nhẹ đến mức Soeun không nghe thấy.
Cô ngồi một mình trên sofa, nhìn màn hình vẫn sáng — dòng chữ “Chấp nhận lời mời” như đang đợi cô bấm.
Nhưng ngón tay cô lơ lửng mãi không chạm vào.
---
Tối, điện thoại rung.
Tin nhắn từ Harin:
> “Tớ về rồi. Cậu ăn tối chưa?”
“Rồi. Cậu thì sao?”
“Không đói. Mà này, nếu cậu muốn đi… tớ nghĩ cậu nên đi. Paris đẹp mà.”
“Ừ.”
“Đừng nghĩ nhiều. Chỉ cần hứa một điều.”
“Điều gì?”
“Khi cậu quay lại, hãy vẫn là Soeun mà tớ biết.”
Soeun đọc dòng đó rất lâu.
Mắt cô cay cay, dù chẳng hiểu vì sao.
Cô gõ lại:
> “Tớ sẽ cố. Còn cậu, đừng biến mất nhé.”
“Không đâu.”
Một dấu chấm lửng hiển thị, rồi biến mất.
Sau đó là im lặng — thứ im lặng vừa dịu, vừa đau.
---
Đêm xuống.
Soeun ngồi trước cửa sổ, nhìn thành phố mờ dần trong mưa.
Paris — một giấc mơ lấp lánh, và cũng là cánh cửa dẫn đến điều không thể đoán.
Cô nghĩ về Harin: về cái cách cô lặng im khi nghe tin, về ánh nhìn khó gọi tên.
“Có lẽ, người ta chỉ nhận ra điều gì thật sự quan trọng khi sắp phải rời xa nó.”
Cô khẽ thở dài, khép laptop lại.
Ngoài kia, đèn đường hắt bóng dài lên cửa kính.
Trong căn phòng nhỏ, chỉ còn lại hơi ấm của hai ly cà phê nguội.
Quyết định ở lại
Buổi sáng, ánh nắng mùa đông rọi qua rèm cửa, nhẹ như một cái chạm.
Soeun ngồi trước bàn làm việc, laptop mở sẵn trang email.
Dòng chữ “Trả lời lời mời thực tập” vẫn ở đó, chờ đợi.
Cô nhìn nó suốt năm phút, nhưng con trỏ chuột vẫn chưa di chuyển.
Cô nhớ lại buổi tối hôm qua — tin nhắn của Harin, ngắn gọn nhưng cứ vang trong đầu:
> “Khi cậu quay lại, hãy vẫn là Soeun mà tớ biết.”
Câu đó nghe như một lời chúc, nhưng cũng như một lời tạm biệt.
Và chính điều đó khiến cô không tài nào nhấn “chấp nhận” được.
---
Chiều hôm đó, cô đến trường.
Khoa đông hơn thường ngày vì có buổi hội thảo hướng nghiệp.
Trên sân, Harin đang đứng cạnh toà nhà thiết kế, nói chuyện với một nhóm bạn cùng lớp.
Soeun đứng từ xa, lặng lẽ quan sát.
Harin mặc áo khoác dài, tóc xõa nhẹ, tay cầm tập tài liệu.
Cô cười với ai đó — nụ cười ấy bình thản, đẹp, và xa.
Nhìn cảnh đó, Soeun bỗng thấy trong ngực mình nhói lên.
Cô chợt nghĩ: Nếu mình đi, có lẽ khi quay lại, ánh mắt này sẽ không còn hướng về mình nữa.
---
Khi đám đông tan, Soeun bước đến.
— Cậu rảnh không?
— Ừ, vừa xong. Có chuyện gì à?
— Tớ muốn… đi dạo một chút.
Harin nhìn cô, rồi gật đầu.
Cả hai cùng đi dọc con đường dẫn ra bờ sông, nơi gió thổi mạnh nhưng không lạnh lắm.
Dưới chân họ, những chiếc lá cuối mùa khô khốc vỡ vụn.
Một lúc sau, Soeun lên tiếng trước:
— Hôm qua tớ nghĩ suốt đêm.
— Về chuyện Paris?
— Ừ.
— Và cậu quyết định thế nào?
Soeun dừng lại, nhìn ra mặt nước đang phản chiếu ánh hoàng hôn.
— Tớ sẽ không đi.
Harin im bặt.
Cô quay sang nhìn Soeun, ánh mắt không tin nổi.
— Tại sao? Đây là cơ hội mà cậu chờ cả năm mà.
— Tớ biết. Nhưng tớ nhận ra…
— Gì chứ?
Soeun quay sang, nụ cười nhẹ, nhưng mắt long lanh như sắp vỡ.
— Tớ không muốn rời đi khi mọi thứ vẫn chưa nói rõ với cậu.
Gió thổi qua, cuốn theo vài sợi tóc vương lên môi Soeun.
Harin khẽ nuốt xuống, giọng cô run đi một chút:
— Nói rõ… là sao?
Soeun nhìn thẳng vào cô, đôi mắt sáng và thành thật đến mức khiến Harin không dám tránh.
— Là tớ không muốn đi xa, nếu điều đó nghĩa là rời khỏi cậu.
Một khoảng im lặng dài như vô tận.
Tiếng xe ngoài đường, tiếng gió lùa qua tán cây — tất cả đều tan ra phía sau.
Harin khẽ cười, nhưng là nụ cười buồn đến nao lòng.
— Cậu ngốc thật đấy, Soeun.
— Có lẽ. Nhưng lần này, tớ chọn ngốc.
Harin nhìn cô rất lâu, như thể đang cố tìm lại hơi thở.
Rồi cô khẽ nói, giọng như gió tan:
— Tớ không biết phải nói gì.
— Không cần nói gì cả. Chỉ cần… đừng tránh tớ nữa là được.
Harin im lặng, bước lại gần một bước.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài gang tay.
Ánh hoàng hôn rơi lên vai họ, phủ lên lớp sáng ấm, mờ, nhưng dịu dàng.
— Cậu chắc chứ? — Harin hỏi.
— Ừ. Paris sẽ vẫn ở đó. Nhưng tớ không chắc cậu có đợi được tớ hay không.
Harin bật cười khẽ, nước mắt ứa ra mà cô không nhận ra.
— Đồ điên.
Soeun cũng cười, giọng nhỏ như hơi thở:
— Ừ, điên vì cậu.
---
Tối hôm đó, họ cùng đi ăn ramen trong quán nhỏ gần trường.
Không ai nhắc lại chuyện Paris.
Harin chỉ nói về việc làm đồ án, về quán cà phê mới mở dưới ký túc xá, về việc trời sắp có tuyết đầu mùa.
Còn Soeun, chỉ ngồi nghe, nhìn cô bạn thân — và biết rằng, ở lại chính là lựa chọn đúng nhất mà mình từng làm.
---
Đêm xuống, khi Soeun về nhà, email từ chương trình thực tập vẫn còn đó.
Cô mở ra, gõ vài dòng ngắn ngủi:
> “Cảm ơn vì cơ hội. Nhưng tôi xin phép từ chối. Có những điều khác, cũng quan trọng không kém ước mơ.”
Cô bấm gửi, rồi tắt máy.
Trong lòng, kỳ lạ thay, không tiếc nuối — chỉ là một cảm giác nhẹ như gió, và ấm như ánh đèn trong căn hộ nhỏ nơi có người đang chờ.
nhậu buổi chiều hôm đó
Quán nhỏ nằm nép trong con ngõ gần trường, tường dán đầy ảnh cũ và ánh đèn vàng ấm.
Trời vừa ngả chiều, ánh nắng xiên qua cửa kính, loang lổ trên bàn gỗ.
Bên ngoài, gió mang theo mùi tuyết sắp rơi, lành lạnh và hơi ẩm.
Soeun gọi hai chai soju, một đĩa thịt nướng và ít kimchi chiên giòn.
Harin ngồi đối diện, khuỷu tay gác nhẹ lên bàn, đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn giấu được sự bối rối.
— Lâu lắm rồi mới thấy cậu gọi đồ uống mạnh thế.
— Hôm nay đặc biệt mà. — Soeun cười, rót cho cả hai.
— Đặc biệt vì từ chối Paris?
— Vì tớ đã dám chọn điều mình muốn, dù chẳng ai hiểu được.
Cốc thủy tinh chạm nhau khẽ một tiếng, men rượu lan nhanh, ấm ran nơi cổ họng.
Harin uống một ngụm, rồi thở ra dài, mắt khẽ nheo lại.
— Cậu thật sự không tiếc à?
— Có chứ. Nhưng tiếc không nghĩa là phải ra đi.
— …Tớ không biết phải nói gì nữa.
— Thì đừng nói. Uống đi.
Soeun cười, ánh mắt lấp lánh trong ánh đèn vàng.
Cô rót thêm rượu cho Harin, lần này chậm hơn, tay khẽ run vì hơi men và cảm xúc dồn lại từ chiều.
---
Một lát sau, cả hai đã uống gần hết chai thứ hai.
Không say, nhưng men rượu khiến mọi thứ trở nên mềm hơn, thật hơn.
Harin chống cằm, nhìn Soeun:
— Cậu có bao giờ thấy chúng ta… kỳ lạ không?
— Kỳ lạ?
— Ừ. Cứ như hai người luôn đi song song, nhưng lại chẳng bao giờ chịu rẽ sang lối khác.
— Nếu vậy thì sao?
— Thì đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ phải chọn, hoặc dừng lại, hoặc va vào nhau.
Soeun cười nhẹ, ánh mắt long lanh dưới ánh đèn.
— Tớ chọn va vào.
Harin khựng lại.
Trong ánh chiều tàn, câu nói ấy nghe vừa nhẹ vừa nặng, như một lời thú nhận không cần giấu.
Cô định nói gì đó, nhưng rồi chỉ mím môi, rót thêm rượu cho cả hai.
— Uống đi.
— Cậu đang trốn câu trả lời à?
— Có thể. — Harin khẽ cười, ánh mắt chùng xuống. — Vì tớ sợ, nếu nói hết, mọi thứ sẽ không còn như bây giờ.
— Nhưng có bao giờ cậu nghĩ… giữ im lặng cũng là một cách đánh mất không?
Không ai nói thêm gì nữa.
Ngoài quán, trời bắt đầu sẫm màu, vài bông tuyết đầu tiên rơi lác đác xuống khung cửa.
Hai người ngồi đối diện, giữa mùi thịt nướng, men soju và hơi thở phả mờ trong không khí ấm.
---
Harin nhìn Soeun, khẽ nói, giọng trầm, có chút run:
— Tớ chưa từng nghĩ một người có thể khiến tớ thay đổi cách nhìn về thế giới như cậu.
— Còn tớ, — Soeun đáp, cười nhẹ, — chỉ biết là từ khi gặp lại cậu, mọi thứ khác hẳn.
— Khác thế nào?
— Cứ như… tớ không còn cần ai hiểu tớ, miễn là cậu ở đó.
Cả hai lặng.
Không ai nhìn ai, nhưng sự im lặng ấy lại chứa nhiều hơn ngàn lời.
Bên ngoài, tuyết rơi dày hơn, trắng cả ô cửa sổ nhỏ.
Soeun khẽ nâng ly:
— Uống thêm một chén, cho những điều chưa dám nói.
Harin cụng ly, giọng cô khẽ như hơi thở:
— Và cho những điều chúng ta vẫn đang giữ lại.
---
Men rượu không làm họ say, mà chỉ khiến lòng họ mềm đi, thật hơn, gần hơn.
Khi rời quán, gió lạnh ùa vào, Soeun khẽ kéo khăn choàng lại cho Harin, tay cô vô thức chạm vào tay kia — ấm, mềm, run.
Cả hai đứng một lúc trước khi rẽ về hai hướng, nhưng không ai bước đi.
Cuối cùng, Harin nói trước:
— Về đi, lạnh lắm.
— Cậu cũng thế.
Họ quay đi cùng lúc, nhưng sau vài bước, lại cùng dừng lại.
Tuyết vẫn rơi, phủ đầy con đường hẹp — và trong lòng cả hai, có thứ gì đó đang âm thầm nảy mầm, dịu dàng và không thể đặt tên.
Buổi tối hôm đó – Những câu hỏi chưa có lời
Sau khi rời quán nhậu, hai người không về ngay.
Trời đã tối, tuyết rơi nhẹ, con đường trước trường loang loáng ướt.
Cả hai cùng đi bộ, chẳng ai nói gì.
Soeun hơi chếnh choáng men, má ửng đỏ.
Harin cũng say nhẹ, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh đặc trưng.
Gió lạnh khiến cả hai phải đi sát lại, hơi thở trắng tan ra giữa không trung.
— Harin này… — Soeun mở lời trước, giọng hơi khàn.
— Hm?
— Cậu có thấy mệt không?
— Không. Cậu thì sao?
— Cũng không. Chỉ là… đầu tớ hơi quay.
Harin bật cười, giọng khẽ:
— Ai bảo uống nhiều thế.
— Tớ muốn uống cùng cậu thôi.
— Lý do nghe chẳng có gì hợp lý cả.
— Không cần hợp lý. Miễn là có cậu.
Harin khẽ im, nụ cười tắt đi chậm rãi.
Gió lùa qua, lạnh đến mức hai người phải dừng lại trước hiên một cửa hàng đã đóng cửa.
---
Soeun ngẩng đầu, ánh mắt hơi đục vì men nhưng trong veo vì thành thật:
— Harin, tớ hỏi thật nhé.
— Ừ.
— Nếu tớ đi Paris… cậu có nhớ tớ không?
Harin nhìn cô, ánh sáng từ đèn đường hắt lên khuôn mặt Soeun, khiến đôi mắt ấy long lanh như chứa cả bầu trời đêm.
Một lúc sau, Harin đáp, giọng chậm rãi:
— Nếu nói không thì là nói dối.
— Vậy thì nói thật đi.
— Tớ sẽ nhớ. Nhiều hơn tớ nghĩ.
Soeun mỉm cười, nhưng trong lòng dâng lên một nỗi buồn không tên.
— Thế sao lúc tớ bảo không đi, cậu lại tỏ ra bình thản như vậy?
— Vì nếu tớ tỏ ra khác, cậu sẽ đổi ý.
— Cậu sợ tớ ở lại à?
— Không. Tớ sợ tớ sẽ không còn biết phải giữ khoảng cách nào nữa.
---
Một khoảng lặng dài trôi qua.
Tuyết vẫn rơi, chậm rãi và đẹp đến mức khiến người ta muốn nín thở.
Soeun quay sang nhìn Harin, khẽ hỏi:
— Cậu có bao giờ ghét tớ không?
— Ghét á? Sao lại hỏi thế?
— Vì tớ hay làm những điều khiến cậu khó xử.
— Không, tớ chưa từng ghét cậu. Chỉ là… đôi khi tớ không biết phải làm gì với cậu nữa.
— Vậy cậu có từng… — Soeun ngập ngừng, giọng nhỏ lại — có từng nghĩ, nếu tớ không chỉ là bạn thì sao?
Harin không trả lời ngay.
Cô nhìn thẳng vào Soeun, đôi mắt sâu như chứa đầy những điều chưa từng nói.
Một lúc lâu sau, cô đáp, khẽ thôi, như một tiếng thở dài:
— Tớ đã nghĩ đến rồi. Và chính vì thế, tớ sợ.
— Sợ gì?
— Sợ mất cậu.
Soeun khẽ bật cười, nhưng giọng run run:
— Vậy cậu nghĩ giữ im lặng sẽ khiến tớ ở lại sao?
— Không. Nhưng ít nhất, nó khiến tớ không làm tổn thương cậu.
— Cậu ngốc thật.
— Có lẽ. Còn cậu?
— Cũng ngốc. Vì cứ chờ cậu nói điều mà tớ đã biết từ lâu.
---
Hai người lại im.
Không khí lạnh đến nỗi hơi thở hòa vào nhau, mờ như khói.
Harin đưa tay lên, khẽ phủi những hạt tuyết dính trên tóc Soeun.
Động tác ấy nhẹ, gần như vô thức, nhưng khiến Soeun khựng lại.
— Tóc cậu ướt rồi.
— Ừ. Nhưng không lạnh đâu.
— Cậu lúc nào cũng nói vậy.
— Vì bên cậu, tớ không thấy lạnh thật.
Harin dừng lại, ánh mắt dịu đi.
Giữa con phố vắng, chỉ còn hai bóng người đứng sát nhau — không cần nói thêm gì, chỉ cần ở đó.
---
Một lúc sau, Soeun nói khẽ, như đang tự hỏi mình:
— Harin, nếu mai tuyết phủ trắng hết đường, cậu sẽ làm gì?
— Chắc tớ sẽ đi bộ với cậu.
— Còn nếu tuyết tan?
— Thì tớ vẫn đi cùng.
— Dù đường ướt, dù chẳng còn gì đẹp à?
— Dù chẳng còn gì cả.
Soeun nhìn cô thật lâu, rồi mỉm cười, dịu như ánh đèn trong đêm:
— Cậu đúng là chẳng biết giữ khoảng cách gì cả.
— Tớ biết chứ. Nhưng với cậu… tớ không muốn giữ nữa.
---
Câu nói ấy tan ra trong không khí, như một lời hứa không cần chứng minh.
Tuyết vẫn rơi, trắng cả mái tóc, vai áo, và cả khoảng im lặng giữa hai người.
Tối đó, họ không cần nói thêm gì nữa.
Chỉ cùng đi — chậm, yên, và thật đến mức mỗi nhịp thở đều nghe rõ trong lòng mình.
Đêm ở tầng bảy
Căn hộ nhỏ của Harin nằm trên tầng bảy, hướng về phía sông, nơi ánh đèn thành phố lấp lánh phản chiếu qua lớp kính.
Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng gió rì rào ngoài ban công.
Một góc bàn học bừa bộn sách vở, vài tấm ảnh chụp chung vẫn còn cắm trên khung gỗ.
Soeun đã ngủ.
Cô nằm nghiêng, cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, mái tóc đen hơi rối phủ ngang trán.
Gương mặt khi ngủ bình yên đến lạ, không còn chút gì của cô gái sắc sảo, thẳng thắn thường ngày.
Harin ngồi trên chiếc ghế đối diện, vẫn còn cầm cốc trà đã nguội.
Ánh sáng đèn vàng hắt nhẹ, tạo thành một quầng ấm quanh họ — một ốc đảo nhỏ tách khỏi cả thế giới bên ngoài.
Cô nhìn Soeun, khẽ cười.
Một nụ cười buồn nhưng dịu.
Mỗi lần nhìn thấy gương mặt ấy, Harin lại thấy lòng mình vừa nhẹ, vừa đau.
Cô khẽ thì thầm:
— Sao cậu lại làm người khác khó quên đến thế, Soeun à...
Không có ai đáp.
Chỉ có tiếng thở đều đều, và tiếng gió gõ nhè nhẹ lên khung cửa kính tầng bảy.
Harin đứng dậy, bước lại gần giường.
Cô cúi xuống, kéo chăn lên cho Soeun.
Ngón tay chạm phải sợi tóc mềm, mát lạnh — một cái chạm nhỏ đến mức gần như không tồn tại, nhưng đủ khiến tim cô thắt lại.
Cô dừng lại thật lâu.
Đôi mắt vẫn dõi theo gương mặt Soeun, như muốn ghi nhớ từng đường nét — sống mũi, hàng mi, cả cách cô khẽ mím môi trong giấc ngủ.
Trong đầu Harin thoáng qua hàng ngàn câu nói chưa từng dám thốt ra.
“Cậu có biết không?”
“Tớ sợ nếu nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi.”
“Tớ chỉ muốn ở cạnh cậu, thế này thôi.”
Cô ngồi xuống mép giường, tay nắm lại, ánh mắt chậm rãi dịu đi.
Bên ngoài, tuyết rơi lặng lẽ, rải xuống ban công tầng bảy những mảng trắng mỏng, như đang xoa dịu mọi điều chưa được nói thành lời.
— Ngủ ngon nhé, Soeun. — Harin khẽ nói.
Giọng cô nhỏ, gần như tan biến trong hơi thở.
Cô không chạm, không tiến gần hơn — chỉ để ánh nhìn của mình thay cho lời chào, như một nụ hôn được giấu lại trong suy nghĩ.
Rồi cô đứng dậy, tắt đèn, chỉ để lại ánh sáng mờ của thành phố phản chiếu qua cửa kính.
Căn phòng tầng bảy chìm và tĩnh lặng — ấm, buồn, và đầy điều chưa nói.
Buổi sáng tầng bảy
Buổi sáng ở tầng bảy đón bằng thứ ánh sáng dịu, lạnh và trong.
Tuyết ngoài ban công vẫn chưa tan, phản chiếu ánh nắng thành một màu trắng nhẹ như sương.
Mùi cà phê thoảng trong không khí.
Harin đang đứng trong bếp nhỏ, áo len rộng, tóc buộc gọn phía sau.
Cô yên lặng pha cà phê, hơi nước bốc lên từ tách như một làn khói mờ.
Soeun thức giấc, mắt vẫn còn hơi nặng.
Cô nhìn quanh — căn phòng ngập nắng, yên bình đến mức tưởng như chẳng có gì từng khiến cô phải phân vân.
Giọng Harin vang lên từ bếp:
— Cậu dậy rồi à?
— Ừ… sáng nay yên tĩnh thật.
— Ừ, Seoul hiếm khi có buổi sáng thế này.
Harin đặt tách cà phê xuống bàn, rồi quay lại.
Soeun đang ngồi, quấn chăn, mái tóc rối nhẹ, ánh mắt còn mơ màng.
Cả hai nhìn nhau — một thoáng thôi, nhưng đủ để tim họ đập lệch một nhịp.
Không cần lời nào cả, vì mọi thứ đều đã nói ra trong im lặng của đêm qua.
Harin khẽ nói:
— Tớ làm bữa sáng rồi. Ăn đi, rồi còn đến lớp.
— Ừ.
Soeun đứng dậy, bước lại gần, mỉm cười nhẹ:
— Cậu biết không… tớ thấy ở đây ấm hơn ở nhà tớ đấy.
Harin hơi khựng lại, rồi cười:
— Vì cậu dậy muộn nên chẳng cảm nhận được gió thôi.
— Không, tớ nói thật mà. — Soeun nhìn cô, giọng chậm hơn. — Ở đây có cậu.
Câu nói ấy không quá lớn, nhưng khiến căn phòng như ngừng lại một nhịp.
Harin nhìn xuống, môi mím khẽ, rồi gật đầu.
— Ừ, có lẽ vậy.
Bên ngoài, nắng chiếu xuyên qua khung kính, rọi lên gương mặt cả hai.
Cà phê nguội dần, nhưng không ai vội.
---
Sau bữa sáng, họ cùng ra khỏi nhà.
Thang máy tầng bảy phản chiếu hình ảnh hai người đứng cạnh nhau — im lặng, nhưng thoải mái.
Khi cửa mở, Harin bước ra trước. Soeun khẽ nói:
— Này Harin…
— Hm?
— Cảm ơn vì đêm qua nhé.
Harin quay lại, ánh mắt mềm như ánh nắng:
— Không có gì. Cảm ơn cậu đã ở lại.
---
Buổi sáng ấy, Seoul vẫn lạnh, tuyết vẫn chưa tan.
Hai người đi song song trên con đường phủ trắng, không nắm tay, không hứa hẹn.
Chỉ là đi cùng nhau — lặng lẽ, tự nhiên, như thể đó vốn là điều hiển nhiên nhất.
Ở phía xa, ánh mặt trời hắt lên từng mảng tuyết, rực rỡ như hàng ngàn mảnh thủy tinh vỡ vụn.
Harin nhìn sang Soeun — cô đang cười, nụ cười quen thuộc, ấm và trong như thuở mười bảy.
Khoảnh khắc ấy, Harin biết:
Có những điều không cần nói ra vẫn sẽ tồn tại mãi,
như buổi sáng tầng bảy — yên bình, thật, và không bao giờ phai.
---