Sở Thanh tỉnh dậy lúc đó cũng là 19 giờ hơn. Trời bên ngoài cũng đã tối hẳn. Đầu cô đau buốt do men rượu. Cô ngồi dậy, tựa người vào thành giường. Hơi lạnh của thành giường truyền tới tấm lưng trần của cô. Phần hạ thân cũng cảm thấy đau nhức.
Cô nhăn nhó nhìn xuống thân mình. Trợn tròn mắt cô hét toáng lên:
-Aaaaaaaaaaa...
" Gì thế này? Đừng nói là thứ quý giá nhất của mình bị tên biến thái nào đó lấy mất rồi nha. Hu hu. " - Cô khóc thầm trong lòng.
Cô vừa hét lên cũng là lúc Mạc Hàn từ công ty trở về. Nghe tiếng la của cô anh cũng hiểu được cô gặp chuyện gì. Đôi môi nam thần khẽ nhếch lên. Vào bếp lấy cho cô cánh giải rượu rồi bưng lên phòng cho cô.
Sở Thanh cô trong phòng khóc lóc, không ngừng chửi rủa tên xấu xa, biến thái đã cướp mất lần đầu của cô. Cái mà cô giữ gìn 20 năm nay.
"Cạch" - Tiếng cửa mở ra. Đôi mắt ngấn lệ ngước hướng phía cửa nhìn lên. Cô đã tự nhủ với lòng mình rằng: " Tên biến thái đó mà quay lại cô thề sẽ giết chết hắn ngay lập tức... Nhưng đó lại là ông anh trai yêu quý của cô.
- Mạc Hàn... Sao anh lại ở nhà em? - Đôi mắt ngây thơ cô nhìn anh.
- Mang canh giải rượu cho em. - Anh đưa chén cánh cho cô, cô định đưa tay nhận lấy nhưng ý thức được rằng mình đang không mặc gì nên nhìn anh...
- Ợm... Ờm... Hàn Ca... Ờ... Em đang... - Cô ngại chín cả mặt, nhìn xuống người mình. Anh cũng hiểu được cô muốn thay đồ lên chủ động để chén canh xuống bàn.
- Thay đồ trước đi. - Anh nói rồi ra ngoài.
Cô quấn cái chăn rồi chạy vào nhà tắm. Hạ thân mỗi lần di chuyển lại nhói lên cơn đau nhức.
- Tên biến thái chết bầm. Hại lão nương ta đây khổ sở. Đã thế còn mặt dày cưỡng bức ta trong nhà ta. Vô sỉ. - Cô lẩm bẩm hại ai kia đứng ngoài lại liên tục hắt hơi.
Ngâm mình trong bồn tắm lúc lâu, tinh thần cũng khá hơn, hạ thân cũng bớt đau đi mấy phần. Cô bước ra khỏi bồn tắm lại quên không đem quần áo vào, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trên người. Cứ nghĩ rằng Mạc Hàn vẫn ở ngoài lên tự nhiên mà bước ra nhưng anh lại đang ngồi trên giường cô, mắt lại không hề rời khỏi cái nhà tắm ( biến thái hoàn toàn). Mọi hành động của cô đã được anh thu vào tầm mắt.
Tóc búi qua loa trên đỉnh đầu, vài giọt nước nhỏ chảy dài từ cổ xuống ngực. Tay thì vẫn đang chỉnh cái khăn tắm.
Ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn dật của anh đang hướng mình nhìn chằm chằm cô giật mình.
- Anh... Biến thái... Tại sao anh vào phòng em? Đã thế còn nhìn người ta bằng ánh mắt như vậy? Anh muốn gì? - Cô hai tay đan thành dấu X đặt trước ngực, lại lùi dần về sau phòng thủ.
Mạc Hàn nhìn dáng vẻ dễ thương kia của cô mà trong lòng cảm thấy buồn cười.
Cô lấy đồ mặc vào rồi ngồi xuống giường. Nhìn anh bằng gương mặt ỉu xìu. Anh nhìn cô chằm chằm như thấu cả tâm can cô.
- Mạc Hàn... Anh đừng nhìn em nữa. - Cô hai tay chống cằm. - Mạc Hàn à. Em mất rồi. Em mất đi đời con gái rồi. 20 năm gìn giữ mà lại để có ngày hôm nay. Mẹ mà biến chắc buồn lắm huhu. - Cô trước mặt anh than thở.
- Em định như nào? - Anh nhìn cô dò xét.
- Còn định như nào nữa? Em nói cho anh biết để em gặp lại hắn ta, Sở Thanh em đây sẽ băm hắn ra từng khúc, lột da, lọc xương đem cho chó ăn. Thật là tức chết lão nương rồi mà. Tên biến thái xấu xa. - Cô đang từ trạng thái buồn bã liền chuyển thành hung dữ, đáng sợ.
Mạc Hàn thấy Sở Thanh như vậy không khỏi buồn cười. Bình thường là một Tổng tài cao ngạo, lạnh lùng nhưng trước mặt cô thì có thể thoải mái nở một nụ cười.
- Được rồi. Anh xin lỗi. Đừng đối xử tàn độc với anh như vậy. Anh sẽ chịu trách nhiệm với em mà. - Mạc Hàn ôm cô vào lòng thì thào. Ôm cô như vậy lại cảm thấy bình yên lạ thường. Vẻ mặt cũng trở lên ôn nhu, dịu dàng khác hẳn với lúc bình thường.
Ba chữ " Chịu trách nhiệm" Của anh cô nghe hơi chói tai. Trong vòng tay anh cô lại trở lên mơ hồ. Thần kinh hoạt động chậm hẳn lại. Một lúc sau mới ý thức được lời nói của anh, cô liền tức đến đỏ mặt. Đẩy anh ra, cho anh một bạt tai rồi chửi anh một trận.
- Đồ vô sỉ... Đồ biến thái. Anh điên rồi à? Sao anh lại làm thế với em? Tại sao lại đối xử với em như vậy? Làm sao mà em còn mặt mũi nhìn mẹ với dượng nữa? Tên vô sỉ nhà anh. Đồ xấu xa. - Cô nước mắt lưng trong mắng chửi anh. Bây giờ dù có muốn khóc cũng không khóc được. Cảm xúc trong cô thực sự là hỗn độn.
Dù tổn thương như nào cô cũng có thể chịu đựng được. Nhưng chuyện này lại liên lụy đến mẹ cô. Là cô loạn luân với anh trai không cùng huyết thống. Thực sự là không còn mặt mũi để nhìn ai nữa.