- Mạc Hàn... Anh nói cho tôi biết sắp tới anh còn định làm gì? - Cô hít một hơi, nhìn lên dáng vẻ cao cao tại thượng của người phía trên.
Bao nhiêu yêu thương, hạnh phúc trong chốc lát liền trở thành đau khổ, bi ai.
Anh ôm người trong lòng, thoải mái mà vuốt ve khuôn mặt cô ta, nhìn xuống cô. Ánh mắt ôn nhu, trìu mết của anh đâu? Sao hiện tại lại lạnh lẽo đến băng giá.
- Lôi cô ta ra ngoài. - Mạc Hàn nhìn hai người vệ sĩ bên cạnh, giọng nói ra lệnh.
Nhận lệnh, hai người đàn ông tiến tới kéo cô dậy. Bình thường vẫn hay chưng kiến cảnh tượng anh sủng cô lên tận trời thế mà bây giờ tất cả lại là băng lãnh, tàn khốc.
Sở Thanh bị đưa tới một phòng bệnh, nơi đây chỉ có một chiếc giương nhỏ, một tủ đồ trống rỗng, bốn bức tường trắng và hiện tại có thêm cô.
Ngồi thụp xuống cạnh cửa ra vào, cô có rúm người một góc, hai tay ôm lấy hai đầu gối, cắn chặt môi mà khóc không thành tiếng.
- Mẹ... Hức... Mẹ ơi... hức... ŧıểυ Thanh... Rấ... Hức... Rất nhớ mẹ... Con... Rất nhớ mẹ... Hức hức... - Cả căn phòng yên ắng, chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào của cô.
Giá như mẹ cô ở đây, giá như cô có thể dựa vào lồng ngực ấm áp của bà, cô muốn được an ủi, muốn được vỗ về. Chưa bao giờ Sở Thanh cô lại có cái cảm giác tủi hổ đến thế này.
" Cạch" Tiếng mở cửa vang lên, cô ngay lập tức đứng dậy muốn chạy nhanh ra ngoài nhưng cánh tay lại bị người kia túm lấy kéo mạnh cô vào trong khiến toàn thân vô lực ngã nhào xuống đất. Bả vai vì va vào thành giường mà truyền tới cảm giác đau điếng.
- Cô muốn chạy? - Người đàn ông lạnh lùng bước tới tàn nhẫn đạp lên bàn tay nhỏ đang trống dưới sàn của cô.
- Aaaa aaaa... Đau... Anh điên sao?- Cơn đau rát từ mu bàn tay và các ngón tay truyền tới khiến cô không chịu nổi mà hét lớn.
- Hét cái gì? - Anh hung hăng dùng lực khiến cô cảm giác như xương bàn tay vỡ vụn.
- Tên điên nhà anh mau bỏ ra. - Sở Thanh đau đớn đẩy chân anh ra khỏi tay cô nhưng hoàn toàn vô dụng.
Thấy gương mặt cô nhợt dần Mạc Hàn mới chịu buông. Anh ngồi xuống trước mặt cô bóp mạnh cằm cô, bắt cô đối diện mặt anh.
- Ngoan ngoãn ở yên đây cho tôi. Xong việc sẽ thả cô ra. Bằng không cô cứ thử trốn khỏi tôi... Đừng trách. - Anh đem ánh mắt giết người ném cho cô. Anh hiện tại và cách đây vài tiếng trước như hai người khác nhau. Lúc trước ôn nhu, dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ băng lãnh, tàn độc bấy nhiêu.
- Anh còn muốn gì ở tôi nữa? Chơi chưa chán sao? - Cô ngước mắt nhìn anh. Đôi mắt đầy chán ghét.
- Còn giá trị lợi dụng đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua. Cứ ngoan ngoãn ở đây cho tôi. Bằng không cả cô và mẹ cô sống không yên đâu. - Mạc Hàn buông tay khỏi cằm cô, đôi môi cong lên nụ cười khinh miệt.
- Anh muốn làm gì? Anh dám động vào mẹ tôi, tôi không tha cho anh. - Sở Thanh hung hăng túm lấy tay áo anh lại bị anh hất ra.
- Không tha cho tôi... Nực cười. Cô nghĩ trên đời này ai dám động vào tôi? Có trách thì trách cô lại sinh ra làm người thừa kế của gia tộc Thiên Tuế Lăng, đáng giá, thực sự rất đáng giá. - Anh nói rồi bỏ ra ngoài, để lại cô bên trong với câu nói khó hiểu của anh.
- Mạc Hàn... Chó chết... Anh mau thả tôi ra... Tên điên kia. Tôi sẽ giết chết anh... - Cô đập cửa la hét mặc ch cánh tay đang đau buốt, vệ sĩ đứng nhìn cô sót xa lên tiếng:
- Sở ŧıểυ thư... Cô đừng la nữa. Đây là phòng cách âm cô la cũng vô dụng.
- Anh... Anh vệ sĩ... Anh mau thả tôi ra đi. Tôi sẽ cho anh số tiền lớn mà... Làm ơn thả tôi ra. - Cô nhìn lên người vệ sĩ, ánh mắt đầy đáng thương.
- Xin lỗi ŧıểυ thư, tôi làm vậy cả nhà tôi sẽ chết.
Cô mệt mỏi ngồi tựa lưng vào tường. Bả vai, bàn tay một lúc truyền tới cơn đau nhức khó chịu. Những lời anh nói bạn này cô thực sự tiêu hóa không nổi. Không đầu không đuôi lại nói cô là người thừa kế gia tộc Thiên Tuế gì đó. Cô cũng chỉ là người bình thường thôi mà, tự dưng anh lại trở mặt đối sử tàn độc với cô. Mạc Hàn, anh thật quá nhẫn tâm.
Mệt mỏi, đau đớn, bất lực... Mi tâm khẽ nhắm lại cô thực sự không dám nghĩ tới những tháng ngày đau khổ sắp tới, càng không dám tưởng tượng những hình ảnh hạnh phúc sau này cũng anh. Hạnh phúc với cô bây giờ thật quá xa sỉ, không thể với tới.