Cậu vội lắc đầu. Một viên đã đủ nhức đầu lại thêm vài viên nhỏ nữa càng thêm đau đầu.
Nhưng không muốn con mắt thì cũng phải nhận mặc ngọc.
Dung Cửu đúng là loại người ép mua ép bán.
Kinh Trập không tiện cầm viên mặc ngọc đứng nói chuyện ngoài hành lang, cậu nhìn hành lang nhỏ vắng vẻ ngoài cánh cửa, bèn nói với Dung Cửu: “Trong Bắc phòng giờ chẳng còn ai, huynh có muốn vào ngồi một lát không?”
Còn về thân phận của Dung Cửu...
Kinh Trập xem ra thân phận hắn e chẳng đơn giản.
Một thị vệ mà có thể quyết định cho một thái giám ở lại nghỉ ngơi trong phòng thị vệ, lúc đổi ca lại lơ là công việc, thực hiện triệt để việc “không chuyên tâm làm việc”, chắc là có xuất thân không tệ.
Phải có gia thế đỡ lưng mới sống được thong dong đến vậy.
Dung Cửu không để tâm lắm, chỉ gật đầu theo Kinh Trập vào Bắc phòng. Đây là lần đầu tiên hắn đặt chân đến nơi không gọi là lãnh cung, nhưng còn lạnh lẽo hơn cả lãnh cung.
Trong hoàng cung không có “lãnh cung”.
Nhưng Bắc phòng chính là lãnh cung thực sự.
Nơi đây tập trung các phi tần của tiên đế đều đã lớn tuổi. Người hoạt bát nhất cũng mới chết không lâu là Diêu tài nhân. Còn lại đều rất an phận, đóng cửa không ra ngoài.
Kinh Trập không tiện đưa Dung Cửu vào chỗ mình ở, dù sao nơi đó cũng chẳng ra sao, vừa nhìn là thấy hết.
Nhưng ở dãy phòng ngoài cùng có sẵn bàn ghế đá, Kinh Trập mời Dung Cửu ngồi xuống đó, lại rót nước nóng mang ra.
Dung Cửu ngồi trên ghế đá, không nhìn vào chén nước, chỉ chăm chú dõi theo Kinh Trập đi ra đi vào.
Kinh Trập bận rộn một lúc, cất kỹ viên mặc ngọc, rồi lại lấy ra một vật khác.
Là chiếc nhẫn ngọc xanh.
Khi còn nhỏ, nhà cậu không lo ăn uống ăn mặc nhưng cũng chẳng phải nhà giàu.
Mấy thứ như ngọc phỉ thúy, trang sức cậu chẳng rành mấy.
Kinh Trập lấy chiếc nhẫn ra là muốn hỏi Dung Cửu xem thử, có nhìn ra được gì không.
Chiếc nhẫn xanh biếc, móc lên ngón tay trắng lạnh của Dung Cửu. Vừa nhìn mấy lượt, hắn đã thản nhiên bảo: “Giả.”
Kinh Trập chớp mắt: “Nhìn từ đâu ra vậy?”
Cậu thành tâm cầu học.
Dung Cửu cũng chỉ dẫn: “Phỉ thúy vốn là vật thiên nhiên, dù trong suốt cỡ nào, cũng sẽ có vân đá tự nhiên. Món này trong veo quá mức lại thành không đúng.”
Dĩ nhiên, cũng không phải không có loại ngọc đó.
Nhưng là cống phẩm của hoàng thất, hoặc nằm trong tay đại quý nhân, dân thường không thể có được.
Sau đó, hắn lật mặt trong của chiếc nhẫn ra cho Kinh Trập xem: “Nhẫn ngọc dùng cho cưỡi ngựa bắn cung, hình dáng khác với nhẫn bình thường, mặt đáy sẽ có rãnh. Nhưng chiếc này không có, lại còn có vài chỗ gồ ghề bên trong...”
Hắn sờ thử một cái, nhướn mày.
“Có lẽ là một cái chìa khóa.”
Dung Cửu trả lại nhẫn cho Kinh Trập, chỉ tay vào bên trong góc nghiêng.
Kinh Trập từ lâu đã thấy được mấy vết khấc đó, cũng từng đeo thử. Nhưng vì các vết khấc nhỏ, ngón tay cái lại không dễ cảm nhận rõ, nên cậu cứ tưởng đó là tỳ vết nào đó.
Nếu coi các vết đó là răng chìa khóa thì cũng có lý.
Nhưng chìa ở đây... vậy khóa đâu?
“ Kinh trập, ngươi ở Bắc phòng suốt, chẳng lẽ không muốn tới nơi khác à?” Dung Cửu hỏi với cái giọng thản nhiên. Hắn biết trước đó Thu Dật bên Thừa Hoan cung từng mời cậu, đáng tiếc Kinh Trập nghe xong lại hốt hoảng bỏ chạy.
Như thể trốn ác thú.
Vô duyên vô cớ mà thích. Thì điều động chức vị cũng thế.
Kinh Trập đáp: “Không phải Bắc phòng rất yên ổn sao?”
Cậu nhớ mối thù Sầm gia. Lại càng nhớ lời phụ mẫu dặn dò.
Cậu sống sót tới giờ là nhờ vào nỗi khổ tâm đắng cay của phụ mẫu. Mạng chỉ có một, nếu quá ngông cuồng sợ là chưa xuống địa phủ đã bị phụ thân gõ vào trán.
Cậu thương phụ thân nhưng ghét bị gõ đầu.
Dung Cửu nhìn Kinh Trập, mà Kinh Trập cũng nhìn lại hắn.
Ánh mắt Kinh Trập rất trong sáng.
Những năm qua, cậu vẫn sống cực kỳ đàng hoàng trong Bắc phòng.
Và đó là điều cậu cố tình duy trì.
Hoàng cung là một xoáy nước khổng lồ, ai bước vào dù thế nào đều bị cuốn vào trong đó. Chỉ có thể cố gắng không ở tâm xoáy đã là may mắn lắm rồi, chỉ cần tránh xa những điều u ám, thì sẽ không bị nơi cung thành mục nát này kéo xuống địa ngục.
Dung Cửu hơi hứng thú: “Nhưng ngươi không tìm phiền phức, thì phiền phức sẽ không tìm đến ngươi sao?”
Kinh Trập nghĩ tới Tiền Khâm, nghĩ tới Minh ma ma, tới hệ thống kia, rồi tới Diêu tài nhân. Rồi cậu ỉu xìu trong ánh nhìn của Dung Cửu, như vũng nước tan chảy, chẳng nhúc nhích gì nữa.
Vũng nước Kinh Trập kia còn lầm bầm: “Thật khó quá đi, đáng ghét.”
Lẩm bẩm, lẩm bẩm mãi.
Cậu hiếm khi như thế trước mặt người khác trừ Minh Vũ.
Minh Vũ là người y thân nhất, bạn tâm giao.
Còn Dung Cửu...
Kinh Trập nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, lại cảm thấy tinh thần sống lại. Nhìn nhiều lần vào vẻ đẹp của Dung Cửu, cũng giống như có thêm một chút hy vọng vậy.
Cậu vực lại tinh thần, tươi cười trò chuyện tiếp với Dung Cửu.
Thực ra muốn nói chuyện với Dung Cửu không phải là chuyện dễ dàng gì, đúng như Minh Vũ từng nhắc nhở: Loại người như Dung Cửu vừa nhìn đã biết không phải kiểu dễ gần, khí thế mạnh, nói mười câu thì hắn chưa chắc đã đáp lại một câu, thực sự rất mất hứng.
Nhưng Kinh Trập không bận tâm.
Cậu nói mười câu, Dung Cửu trả lời một câu thì cậu vẫn tiếp tục nói thêm mười câu nữa. Dĩ nhiên, bản thân Kinh Trập vốn không phải người lắm lời, chỉ vì Dung Cửu ít nói nếu là bằng hữu và muốn giữ mối quan hệ lâu dài, thì phải có một người chủ động.
Dung Cửu luôn rất chủ động trong việc tặng quà, vậy cậu chủ động nói chuyện có gì sai?
Gọi là có qua có lại thôi mà.
Nhưng "lễ vật" mà Dung Cửu tặng càng lúc càng hơi quá, Kinh Trập không muốn mình cứ nhận mãi liền nghiêm túc nghĩ xem nên tặng gì để đáp lễ cho Dung Cửu.