Tôi lập tức cảm thấy luống cuống, cần biết, Châu Đình cũng giống như tôi, rất kiên cường, chỉ có rơi máu chứ không chịu rơi nước mắt, rất ít khi thấy cậu ấy khóc, nếu cậu ấy khóc, nhất định là đã có đại sự xảy ra.
Châu Đình, cậu đừng khóc nữa, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, mau cho tớ biết đi. Tôi vội nói.
Nhụy Tử.....Huhu..... Giọng nói của Châu Đình vừa vô cùng thương tâm, vừa vô cùng tuyệt vọng.
Châu Đình, đừng khóc, đừng khóc nữa.Rút cuộc là xảy ra chuyện gì ? Tôi lập tức cầm chắc điện thoại, không ngừng an ủi cậu ấy, tính tiếp lấy sức mạnh của mình truyền cho cậu ấy thông qua sóng điện từ.
Nhụy Tử, tớ không muốn sống nữa tớ......Hu hu hu. Tiếng khóc của Châu Đình trong không gian trầm tĩnh làm chói tai vô cùng.
Rút cuộc là làm sao ? Châu Đình, cậu đừng làm tớ sợ, từ từ nói, ai làm gì cậu ? Tôi vội hỏi.
Hu hu, sếp của bọn tớ, tên sếp sở khanh đáng chết, hôm nay bắt tớ ở lại làm thêm giờ, sau đó, anh ta động chân động tay, .Anh ta nói thích tớ, anh ta muốn chiếm đoạt tớ, tớ lấy hết sức của mình chống lại, kết quả, anh ta đã đánh tớ, còn nói sẽ đuổi việc tớ, lúc đó bước hụt cầu thang, bây giờ chân như bị trẹo rồi, giờ đến đứng dậy cũng chẳng đứng nổi nữa, phòng làm việc giờ chỉ còn mình tớ, tối quá, tớ thấy sợ lắm, anh ta đã khóa cửa phóng làm việc, không cho tớ ra ngoài nữa rồi, hu hu.
Trong điện thoại Châu Đình nức nở khóc.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Châu Đình khóc, cũng là lần đầu tiên thấy cậu ấy yếu đuối như vậy, tôi thực sự cảm thấy rất đau lòng.
Tên khốn nạn, gã đàn ông sở khanh. Tôi lớn tiếng mắng chửi hắn ta, Lạc Mộ Thâm lái xe bên cạnh thấy bất ngờ, có chút kỳ lạ quay sang nhìn tôi, anh ta không biết tôi đang mắng chửi ai.
Châu Đình, cậu đợi ở đó, tớ sẽ tới đưa cậu đi bệnh viện, cậu đợi tớ, tớ sẽ gọi xe tới ngay, Tôi nói to.
Nhụy Tử, cậu có thể đến được không ? Xa lắm đấy. Châu Đình khóc nói.
Tớ đến, tớ sẽ đến, có chết tớ cũng đến, cậu đợi ở đấy, không khóc nữa, điện thoại giữ liên lạc, không phải sợ gì cả, có tớ đây rồi.Tớ sẽ liều một phen với gã sở khanh đấy. Tôi kích động như muốn lao ra khỏi xe, tên khốn nạn, ăn hiếp Châu Đình chính là ăn hiếp tôi, tên sở khanh, tôi sẽ liều với anh.
Cô định liều với ai thế ? Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
Lúc này tôi mới nhận ra là bên cạnh tôi còn có một người, mà lại là sếp lớn của tôi.
Lạc Tổng, cho tôi xuống xe đi, tôi có việc gấp, tôi muốn đến khu đô thị mới, bạn thân của tôi bị tên sếp khốn nạn của cô ấy ức hiếp, còn nhảy từ trên cầu thang xuống để thoát thân, tôi phải đi cứu cô ấy, cô ấy bị khóa trong phòng làm việc, chỉ có một mình ở đó. Tôi không thể khống chế âm lượng oang oang nói với Lạc Mộ Thâm.
Cô muốn đi tới khu đô thị mới vào lúc này sao ? Lạc Mộ Thâm hơi cau mày nói, Từ đây tới đấy cũng phải mất ít nhất hai giờ lái xe đấy.
Như thế tôi cũng phải đi, cô ấy giờ đang cần tôi, cô ấy đang rất sợ hãi, cô ấy bị thương rồi. Tôi kích động nói, một tay túm lấy cánh tay của Lạc Mộ Thâm, cảm xúc của tôi lúc này thực sự rất hung hãn.
Lạc Mộ Thâm chớp đôi mắt nhìn tôi.
Cho tôi xuống xe đi. Tôi cao giọng hơn một chút, cứ như là Lạc Mộ Thâm không cho tôi xuống tôi sẽ ăn thịt anh ta ngay lúc này vậy.
Chẳng khác gì Mẫu Dạ Xoa cả, thật là làm người khác bó tay. Lạc Mộ Thâm khẽ lắc lắc đầu, Được rồi, tôi đưa cô tới đó.
Đưa tôi đi ? Tôi bất ngờ nhìn Lạc Mộ Thâm, anh ta, anh ta tốt bụng đưa tôi tới đó sao ?
Sao cô nhiều lời thế nhỉ ? Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn tôi, Không đưa cô đi, đợi cô gọi được xe, chắc bạn của cô cũng chết luôn ở đó rồi.
Anh ta quay lại đưa mắt nhìn về phía trước, rồi phun ra một câu : Ngồi chắc vào.
Tôi vẫn chưa định hình xong, chiếc Koenigsengg đã lao vù đi với vận tốc cực đại, giống như là hỏa tiễn vậy, lao thẳng tới chỗ Châu Đình.
Tốc độ cao như vậy, tôi có cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình như muốn chui hết ra vậy, cứ từng trận từng trận dồn lên cuống họng, nếu không cố gắng chịu đựng, tôi chắc chắn sẽ nôn ra xe.
Lúc này, tôi mới thực sự thấy khâm phục các phi công, họ có thể chịu được một tốc độ cao như thế để bay lên bầu trời, nếu là tôi, đã có người từng nói với tôi : Tô Tư Nhụy, cô ngồi hỏa tiễn bay lên không trung một lần, quay lại tôi sẽ cho cô một nghìn vạn, tôi đều không dám, vì biết đâu chưa được nửa đường tôi đã lăn ra chết rồi.
Tôi ngồi trên xe cố gắng lấy hết sức của mình để khống chế không bị say xe, còn Lạc Mộ Thâm thì lái xe phi như bay, một loáng đã tới con đường cao tốc hướng về khu đô thị mới, anh ta lái xe thật lợi hại, chiếc xe Koenigsengg lao đi như một hồn mà vậy, vận tốc quá kinh hoàng, tôi không biết cụ thể là mất bao nhiêu thời gian, dù sao cảm giác chỉ một lúc, chúng tôi đã đến được khu đô thị mới.
Tôi vội gọi cho Châu Đình, với sự chỉ dẫn của cậu ấy, chúng tôi đã đến được nơi làm việc của cậu ấy, quả nhiên thấy cánh cổng lớn đã bị khóa.
Tôi nhảy ra khỏi xe, đạp vài phát vào cánh cửa, mẹ ơi, gã sếp khốn nạn còn đòi lên giường với nhân viên, người ta không đồng ý liền dùng cái cách hèn hạ này để uy hiếp, tôi phỉ nhổ vào cái mặt khốn nạn của anh.
Nhưng mà, không mở được cửa thì làm thế nào ?
Alo, Châu Đình, tớ tới rồi, tớ đang nghĩ cách mở cửa cho cậu..... Tôi đang nói, chỉ thấy Lạc Mộ Thâm xuống xe, anh ta giãn căng khuôn mặt đẹp trai, đi ra phía sau chiếc xe Koenigsengg lôi ra một thanh sắt dài, chỉ thấy anh ta cầm thanh sắt bước tới cánh cửa đang bị khóa, giơ cao thanh sắt, đập mạnh mười mấy cái liên tục, bị anh ta đập mạnh như vậy, cánh cửa bị khóa đã bị vỡ nát rồi.
Tôi khúm lúm nhìn Lạc Mộ Thâm, lúc này cảm giác động tác của anh ta thật mạnh mẽ, đúng thế, thật là ấn tượng.
Tôi quên đi là mình nên làm gì.
Thấy tôi sững người đứng một chỗ, Lạc Mộ Thâm nhăn nhó nhìn tôi : Cô tới đây làm gì thế ? Không phải là đi cứu người sao ?
A, đúng rồi.
Tôi vội vàng lấy lại tinh thần, xông vào phòng làm việc, Lạc Mộ Thâm cũng đi theo sau tôi.
Châu Đình, Châu Đình Tôi lớn giọng gọi, ngay lập tức, tôi nghe thấy tiếng khóc của Châu Đình : Nhụy Tử, tớ ở tầng ba trên này.
Tôi vội vàng chạy lên tầng ba, chỉ thấy Châu Đình, bạn thân của tôi, khóc mà nước mắt chảy như thành sông, khuôn mặt nhỏ đã tái mét lại.
Cậu ấy chắc đau lắm.
Tôi lập tức chạy lại, ôm chặt lấy Châu Đình : Chân cậu thế nào rồi ?
Đau, đau lắm.... Châu Đình dường như chẳng còn sức lực thều thào nói.
Lạc Mộ Thâm cũng đi tới, anh ta sờ vào cổ chân Châu Đình một lúc, sau đó nói : Đi nào, mau đưa cô ấy tới bệnh viện.
Anh ta không nói câu gì, cúi lưng xuống thấp, rồi bế Châu Đình trên tay, quay người đi xuống lầu, còn tôi vội đi theo sau.
Lạc Mộ Thâm đặt Châu Đình vào ghế sau xe, tôi và Lạc Mộ Thâm cùng lên xe, Lạc Mộ Thâm lại lái chiếc xe lao đi như bay, chiếc Koenigsengg đi khỏi khu đô thị mới chạy thẳng tới bệnh viện St Mary.
Đương nhiên, Lạc Mộ Thâm ngồi trên xe đã gọi điện tới cho Phương Trạch Vũ, bắt Phương Trạch Vũ nhanh chóng tới bệnh viện, Phương Trạch Vũ đáng thương, lại một lần nữa chẳng có thời gian riêng cho mình.
Tôi cũng chẳng thể say xe được nữa, vừa an ủi Châu Đình đang rất đau đớn, vừa quay sang cảm ơn Lạc Mộ Thâm, nhưng hình như Lạc Mộ Thâm không nghe thấy gì.
Xe của Lạc Mộ Thâm chạy quá nhanh, như một tia chớp lao trên đường, chúng tôi rất nhanh đã đến được bệnh viện St Mary, sau đấy, Lạc Mộ Thâm lại bế Châu Đình vào, giống tôi lần trước, Châu Đình được bác sĩ bệnh viện của Phương Trạch Vũ kiểm tra kỹ lưỡng, xác nhận chân bị chấn thương nghiêm trọng, cổ tay bị trày da, nhanh chóng xử lý, đẩy vào trong phòng bệnh.
Lúc này, từ lo lắng cực độ tôi mới trở lại trạng thái lo lắng bình thường, cảm giác say xe lúc này mới bắt đầu xuất hiện, tôi chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Nôn xong, tôi đi ra, nhưng lại thấy Lạc Mộ Thâm đang đứng ở cửa, anh ta đưa tôi một chai nước, tôi cảm kích đón nhận.