Ừ. An An, cậu đừng có làm ầm lên thế . Tôi vội nói với An An.
Đó là một bệnh viện quý tộc mà, sao cậu lại ở đó ? Giọng điệu của Trần An An tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Đúng, những người giống như chúng ta sao có thể vào được một bệnh viện cao cấp như thế này, ai cũng đều kinh ngạc thôi.
Sẽ giải thích với cậu sau. Tôi đành phải nói như thế.
Được rồi, tan giờ làm tớ sẽ tới chỗ cậu. Cho tớ số phòng bệnh. Trần An An nói.
Tôi đành phải cho cậu ấy biết.
Đặt điện thoại xuống, nét mặt tôi trở lên đăm chiêu ủ dột, rút cuộc tôi sẽ phải giải thích với cậu ấy như thế nào, tại sao tôi lại vào bệnh viện St Mary dành cho những người quý tộc được đây?
Cứ nói sự thật ? Hay là........
Nếu tôi nói tôi được Lạc Mộ Thâm đưa vào thì Trần An An sẽ nghĩ thế nào ?
Tôi nghĩ đau hết cả đầu, bây giờ chẳng phải chân bị thương mà là đầu bị thương mới đúng.
Cả ngày, tôi đều nghĩ phải nói với Trần An An như thế nào, đương nhiên trong ngày, tôi vẫn được bệnh viện chăm sóc một cách đặc biệt.
Y tá cứ mười phút lại đến xoa bóp chân cho tôi một cách nhiệt tình, thực sự rất thoải mái.
Thậm chí, đến cả mặt của tôi, họ cũng giúp tôi rửa sạch sẽ, còn bôi cả sữa rửa mặt mà tôi không biết nhãn hiệu là gì lên mặt tôi, tóc tai cũng chải mượt mà rồi buộc một cách gọn gàng, tôi định nói tôi bị thương ở chân chứ không phải tay, những việc này tôi đều có thể làm được, nhưng các cô y tá vẫn cứ rất nhiệt tình chăm sóc cho tôi, tôi thực sự hoài nghi nếu tôi ở trong đây một tháng, chắc là đôi tay của tôi sẽ thành tàn phế mất.
Lại còn một ngày ba bữa cơm, đúng là quá tuyệt vời.
Cô hộ lý đẩy xe thức ăn đến bên bàn của tôi, bày từng đĩa từng đĩa thức ăn lên, nhìn rất đẹp mắt, mùi vị thức ăn thì thơm nức cả phòng.
Tuy mỗi thứ chỉ một chút, nhưng sau khi ăn hết chắc chắn sẽ no cứng bụng, món canh chim bồ câu thì hết sảy, không ở đâu có thể làm ngon hơn được, tôi nghĩ bệnh viện quý tộc này chắc đã mời tất cả những đầu bếp giỏi nhất đến đây làm việc rồi.
Đương nhiên, trong thời gian này, viện trưởng Phương Trạch Vũ cũng thường xuyên đến thăm tôi, khiến tôi thực sự cảm thấy rất là hãnh diện ! Cần phải biết những ai mới có thể vào được bệnh viện này điều trị ? Diễn viên này, tỷ phú này, nguyên thủ quốc gia này, chỉ có tôi là đứa nghèo kiết xác ở đây!
Thế nào, ở đây đã quen chưa ? Phương Trạch Vũ khi đối diện các nhân viên cấp dưới thì luôn có một bộ mặt nghiêm nghị, lạnh như băng, nhưng khi đối diện tôi, anh ta lại hòa nhã, điềm đạm như một người anh trai vậy, đúng là cần nhẹ nhàng, đáng yêu bao nhiêu thì có dịu dạng, đáng yêu bấy nhiều.
Vâng, cảm ơn anh, Đại Vũ ca ca, em không thể ngờ được một người còn trẻ tuổi như anh mà đã làm viện trưởng của St Mary rồi ? Tôi cười nói.
Có gì mà không ngờ tới chứ, sếp của nhà cô cũng rất trẻ mà, không phải là thống lĩnh của tập đoàn Lạc Thị to lớn sao ? Phương Trạch Vũ cười nói.
Cũng phải, các anh đều còn rất trẻ. Tôi khẽ mỉm cười, trong lòng thì lại nghĩ, mẹ ơi, đều là những tay thiểu năng được đầu thai cả, nếu tôi được sinh ra trong một gia đình giàu có như thế, biết đâu tôi còn giỏi hơn nhiều.Giờ không khéo còn hơn các anh vạn lần ?
Thật không ngờ, Lạc Mộ Thâm lại rất để tâm đến cô đấy ! Phương Trạch Vũ vừa đưa cho tôi quả quýt đã bóc vỏ, vừa cười nói với tôi.
Ư ?
Tôi không hiểu lời anh ta nói, đứng thần người nhìn anh ta : Anh Đại Vũ, anh nói gì vậy, tôi không hiểu lắm.
Phương Trạch Vũ cười : Không có gì, tôi chỉ nói, không ngờ là anh ta lại để tâm tới cấp dưới của mình như thế, trước đây anh ta có bao giờ như thế đâu, Ha ha.
Có điều, nét mặt anh ta biểu hiện hoàn toàn không giống với những gì anh ta nói, có gì đó hơi thần bí một chút.
Mà tôi cũng lười hỏi thêm.Trên thực tế tôi cũng hoàn toàn không thể ngờ được một còn người cấp cao, tính cách lạnh lùng như Lạc Mộ Thâm lại có thể đối tốt với tôi như thế. Tuy vẻ ngoài luôn tỏ ra ghét bỏ tôi.
Phương Trạch Vũ tiếp tục nói chuyện với tôi một lúc, sau đó có việc liền đi ra, lúc này cũng tầm sáu giờ tối rồi, tôi vừa ăn tối xong, vừa định nghỉ ngơi một lát thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi nói mời vào, cánh cửa mở ra, Giản Doanh và Trần An An với khuôn mặt tươi tắn bước vào.
Sao, sao mọi người tới... ? Tôi bất ngờ nhìn Trần An An và Giản Doanh, nói là Trần An An đến thăm tôi, sao cả Giản Doanh cũng tới vậy, quan hệ giữa chúng tôi đâu có tốt tới mức như thế này chứ ?
Nhìn thấy vẻ bất ngờ của tôi, Trần An An cười nói : Nhụy Tử, lúc tan giờ làm, tớ bảo chị Giản Doanh cùng đến thăm cậu, chị ý cũng muốn tới thăm cậu, thế là hai chị em cùng tới.
Đúng, Nhụy Tử, sao em lại không cẩn thận như thế, sao lại để chân bị thương nặng như vậy ? Giản Doanh nói với tôi bằng giọng điệu ngọt ngào như vậy, nhưng ánh mắt thì không ngừng liếc nhìn xung quanh, cô ta đã bị vẻ sang trọng trong căn phòng làm cho bất ngờ rồi, tôi tin, từ lúc cô ta bước vào cửa của St Mary, mồm đã há hốc từ lúc đó rồi.
Ồ, chẳng là tối qua chúng ta đi hát đấy, lúc em về trước, giày cao gót dẫm vào nắp cống làm cho chân bị trẹo, may mà không gãy xương, chỉ là giãn dây chằng thôi, ở đây điều trị mấy hôm. Tôi vội nói.
Nhưng mà Nhụy Tử, đây là St Mary mà, em biết viện phí ở đây bao nhiêu không ? Trời ơi, sao em lại vào đây được chứ ? Không phải em là một tỷ phú ẩn danh đấy chứ ? Đôi mắt tinh ranh của Giản Doanh sáng lên sau lớp kính mắt của cô ta.
Tôi chẳng biết nói thế nào lúc này.
Tôi nói là được Lạc Mộ Thâm đưa tới ?
Bọn họ liệu có tin không ? Vậy tôi phải nói thế nào ? Chẳng nhẽ lại phải nói dối sao ?
Thực ra tôi cũng là một đứa biết nói dối một cách thành thạo, nhưng tại sao tôi lại luôn phải nói dối như thế ?
Tôi cảm thấy khó chịu muốn chết.
Là một người bạn, anh ấy quen ......viện trưởng của bệnh viện này, cho nên em chỉ phải chi một khoản nhỏ để điều trị ..... Tôi khó khăn lắm mới nói ra được mấy lời này.
Thật á ? Mắt Giản Doanh lại càng sáng hơn.
Vâng . Tôi đành phải nói dối tới cùng.
Ồ ồ, em quan hệ rộng quá, sau này, nhất định giới thiệu người đó cho chị để chị làm quen nhé. Giản Doanh cười nói. Nhụy Tử, chị giờ mới biết em không hề đơn giản, quen được một người bạn như thế thật không dễ dàng.
Cô ta tỏ ra thân thiện, đập nhẹ tôi một cái vào vai.
Tôi đành phải cười một cách khắc khổ.
À đúng rồi, Nhụy Tử, tớ nghĩ cậu vẫn chưa xin phép nghỉ, vì thế tớ đã nói với sếp Dương rồi, nói cậu bị thương. Tạm thời phải nằm viện vài hôm . Trần An An nói.
Thế à ? Tôi nói, trong lòng khó chịu tột cùng, sao tôi lại gặp nhiều chuyện thế này, vừa chuyển làm chính thức, đã xảy ra chuyện rồi.
Sếp Dương tức giận không ? Tôi dò hỏi.
Chắc không đâu ? Dù sao cũng không có biểu hiện gì, chỉ nói một câu là biết rồi. Trần An An nhẹ nhàng nói.
Tôi đành phải gật đầu.
À đúng rồi Nhụy Tử, hôm nay tớ không có việc gì, tối nay tớ ở đây chăm sóc cậu. Trần An An đột nhiên nói.
Không cần đâu, cậu đã bận cả ngày rồi còn gì. Tôi vội nói.
Không sao, ở đây tớ cũng nghỉ ngơi được mà, điều kiện của cậu ở đây tốt như thế, đêm tớ còn có thể dắt cậu đi vệ sinh hay làm gì đó. Trần An An cười làm tôi cảm động vô cùng, đương nhiên trong lòng tôi cũng thầm cảm ơn ý tốt của cậu ấy.
Tôi nghĩ, như thế cũng được, dù sao tôi cũng chẳng có người thân hay bạn bè bên cạnh, Trần An An là bạn thân của tôi, ở đây nói chuyện với tôi cũng được.
Nghĩ tới đây, tôi liền vui vẻ đồng ý.
Vậy An An ở đây chăm sóc Nhụy Tử cũng được, chị đi về trước đây ? Giản Doanh cười nói.
Vâng, cảm ơn chị đã đến thăm em, chị Giản Doanh. Tôi lịch sự đáp.
Tớ tiễn chị Giản Doanh xuống lầu, lát nữa sẽ quay lại. Trần An An cười nói, rồi tiễn Giản Doanh đi.
Tôi cắn một miếng táo, đang cảm thấy ấm lòng vì có người bạn tốt ở bên cạnh, đột nhiên cánh cửa mở ra, một giọng nói dễ nghe truyền đến bên tai : Ô, hôm nay tinh thần đã khá lên rồi à, Phương Trạch Vũ nói cô ăn uống vẫn tốt.
A ?
Tôi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Lạc Mộ Thâm bước vào.