CHƯƠNG 481: XONG NỢ RỒI
Lúc này, người đứng đằng sau cửa ban công cũng đạp cửa ra, tôi đi xuống dưới.
Người ở bên dười ồn ào ầm ĩ đi vào biệt thự, đặt Lâm Sảnh Di lên ghế sopha.
Lâm Sảnh Di nằm yên ở đó, do mất máu quá nhiều, sắc mặt cô ta trắng bệch, giống như một tờ giấy trắng vậy.
Cổ tay cô ta bị cứa rách, bác sĩ gia đình của nhà họ Lâm cũng đến rồi, đang cuống quýt trị liệu và truyền máu cho Lâm Sảnh Di.
Tôi nhìn cô ta, mặc dù cô ta đứng ở đó, mặc dù phờ phạc như thế, nhưng vẫn bình yên nằm ở đó. Quả nhiên là thiên kim tiểu thư trí tuệ xinh đẹp, có điều, cô ta vì một người đàn ông mà muốn tự sát thì tôi tuyệt đối không tán thành.
Cuộc đời tôi vẫn tươi đẹp thế này, tôi sẽ không vì một người đàn ông mà chết!
Lúc này, Lạc Mộ Thâm cũng đi vào, nhìn thấy tôi, anh ấy vội lao đến, một tay nắm lấy tay tôi, vẻ đầy quan tâm hỏi: “ em không sao chứ? Đầu lợn?”
“ Em không sao.” Tôi cười nói, “ Em sao có chuyện được chứ? Em rất lợi hại! nếu như ở thời cổ đại, em chính là nữ hiệp khách, anh đừng tôn sùng em quá.”
Tôi nói câu đó xong, tôi cảm thấy cổ chân mình nhói đau một cái.
Tôi cúi đầu xuống, phát hiện quần mình cũng bị cứa rách, có chút máu tươi thấm ra ngoài.
Tôi lập tức hiểu rồi, khi tôi giơ chân đạp Lâm Sảnh Di xuống, con dao trong tay cô ta cứa vào quần tôi, đồng thời cứa vào bắp chân tôi.
Không để ý đến thì không sao, hễ để ý đến là tôi lại cảm thấy đau.
“ Ui za, đau quá. Em bị thương rồi.” Tôi ôm lấy chân mình, nhảy lò cò trên đất.
Tôi đen đủi quá, muốn làm anh hùng cũng không dễ dàng như thế, tôi cứu người, kết quả làm mình cũng bị thương rồi.
Lạc Mộ Thâm không quan tâm những người khác ở đó, cũng không quan tâm những người khác nhìn chúng tôi với ánh mắt thế nào, anh ấy ôm tôi vào lòng, vội vàng quan tâm nói: “ Đầu lợn, em bị thương à? Bị thương ở đâu để anh xem?”
Biểu cảm bằng lời nói thể hiện sự yêu thương quan tâm và chiều chuộng.
Anh ấy cuống cuồng kéo quần của tôi lên, nhìn thấy chân của tôi lộ ra một vết cứa của dao, anh ấy không kìm được xót xa.
Anh ấy không đợi bác sĩ gia đình đó, lấy từ trong hộp thuốc của bác sĩ đó thuốc bột Vân Nam mà rắc lên vết thương cho tôi, sau đó dùng vải băng quấn cẩn thận vết thương đó cho tôi.
Sau khi làm xong, Lạc Mộ Thâm mới thở phào nhẹ nhõm một chút.
“ Được rồi, chúng ta đi thôi.” Lạc Mộ Thâm ôm tôi, muốn đưa tôi đi, lúc này, Lâm Mặc Huân đi đến, ông ta lặng im nhìn tôi, rồi lại nhìn Lạc Mộ Thâm.
“ Chính là vì cô ta, đúng không?” Lâm Mặc Huân nhìn tôi, nhẹ nhàng nói, “ tại vì người phụ nữ này, cho nên cậu mới không cần Sảnh Di nhà chúng tôi.”
“ Vâng.” Lạc Mộ Thâm không chút giấu diếm nói, “ Nhụy Tử là vợ tương lai của cháu, sắp thành vợ của cháu rồi, Nhụy Tử còn cứu Lâm Sảnh Di nhà bác nữa. không cần cảm ơn. Xong nợ rồi. Cứu được con gái bác rồi, chúng cháu cũng đi đây, mọi người chịu khó để ý cô ta, nếu như có chuyện gì, cũng đừng gọi điện cho cháu, cháu không phải thường xuyên có hứng thú cứu người, chính xác mà nói, nếu như không phải Nhụy Tử bảo cháu đến, cháu còn không muốn đến, cháu ghét nhất là loại phụ nữ động một cái là tìm cái chết.”
Lâm Mặc Huân lạnh lùng nhìn tôi nói: “ vị tiểu thư này vậy mà dám dùng chân đạp Lâm Sảnh Di nhà tôi xuống, cô cũng thật tàn nhẫn, cô muốn Sảnh Di nhà tôi chết sao?”
Tôi nhíu mày lại, hừ, lão già này, tôi ra sức cứu con gái ông, ông không nói cảm ơn thì thôi, còn nói tôi độc ác, là cố tình đạp Lâm Sảnh Di xuống lầu, tôi mà không đạp Lâm Sảnh Di xuống, nha đầu đó đã mất máu mà chết lâu rồi? bố của Lâm Sảnh Di nghe nói là một thương nhân anh minh, tại sao việc này lại còn không hiểu thế?
Tôi bực tức mà nghĩ.
Tôi là người ruột thẳng, có gì không thihcs không vui, tôi không thích kìm nén, luôn muốn nói ra cho bõ tức.
Tôi tức giận nói: “ Chú Lâm hay bác Lâm, bác nói như thế, là cảm thấy cháu cố tình hại con gái bác hay là thế nào? Cháu cũng không phải đứa ngốc, bác cũng nhìn thấy tình hình rồi, con gái bác chảy máu nhiều như thế, còn cầm dao mà múa lung tung, để thời gian lâu, con gái bác thành cái xác chết rồi, cháu là cứu con gái bác, bác không cảm ơn thì thôi, còn nói cháu cố tình hãm hại con gái bác, sao nói mà không hợp tình chút nào vậy? sớm biết thế này cháu không nên cứu con gái bác làm gì. Bác bây giờ thành người đầu bạc tiễn người tóc đen rồi.”
Tại vì quá tức giận, cho nên tôi nói cũng chẳng hay ho gì.
“ Cô….nha đầu thối.” Lâm Mặc Huân thực ra cũng tức giận không kém, hễ nhìn thấy rể tài của mình bị nha đầu thối như tôi cướp đi, còn con gái yêu của mình vì việc này mà phải tự sát, cuối cùng còn bị tôi đạp cho một phát mà ngã xuống.
Cho nên, thực ra cũng có căn nguyên, ông ta tức giận trong lòng, hòa với nỗi đau xót con gái trong lòng, ông ta tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
“ Lời của Nhụy Tử cũng là lời của cháu, chú Lâm, chúng cháu là có lòng cứu Sảnh Di nhà bác, nếu không phải Nhụy Tử, ai có thể biết Sảnh Di bây giờ sẽ thế nào, chú Lâm mạnh mẽ trên thương trường như thế, nhưng đừng chỉ biết kiếm tiền, đến phép tắc lễ phép đơn giản mà cũng không có.” Trong giọng nói của Lạc Mộ Thâm rõ ràng mang vẻ châm biếm, anh ấy cũng không muốn nói nhiều nữa, “ Được rồi, mọi người chăm sóc cho Sảnh Di, bọn cháu đi đây.”
Anh ấy cũng không buồn nhìn Lâm Sảnh Di đó một lần, quay người ôm tôi mà đi.
Lâm Mặc Huân còn muốn nói gì đó, nhưng bây giờ cũng không tiếp tục nói được nữa, đành phải quay người đi chăm sóc con gái, còn Lạc Mộ Thâm ôm tôi mà đi ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm.
Ôm tôi để tôi ngồi trên xe, Lạc Mộ Thâm nhíu mày nhìn tôi: “ Ngốc ạ.”
“ Sao lại nói em ngốc chứ?” Tôi ấm ức nói.
“ Còn không ngốc à, Lâm Sảnh Di đó muốn chết cho cô ta chết, em quan tâm cô ta làm gì? Anh còn lâu mới quan tâm.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
Tôi dựa người vào ghế, nhẹ thở dài nói: “ Ôi, vốn dĩ cũng không muốn quan tâm, nhưng phụ nữ sao phải làm khó phụ nữ, em nghĩ Lâm Sảnh Di cũng đáng thương, vốn dĩ người ta thích anh, anh không thích cô ta thì thôi, người ta cũng không thể níu kéo anh, nhưng người bố đáng kính đó của anh, lôi người ta vào việc này, anh nói Lâm Sảnh Di đó cũng là thiên kim tiểu thư ưu tú như thế, trên báo chí, khắp nơi đều có ảnh cưới và tin tức đính hôn của Lâm Sảnh Di và Lạc Mộ Thâm, bây giờ anh đơn phương tuyên bố hủy bỏ việc đính hôn với người ta, ai có thể chịu được chứ? Cho nên, Lâm Sảnh Di nghĩ không thông cũng là bình thường. Thực ra Lạc Mộ Thâm anh cũng gián tiếp làm việc sai, chúng ta không thể lúc nào cũng vô tình như thế? Cho nên em là thay anh tích đức đấy!”
“ Em ấy à. Chính là quá lương thiện.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, anh ấy đưa ngón tay lên, vuốt dọc sống mũi của tôi.
Tôi nhíu mày lại: “ nếu như không phải tại anh lúc nào cũng vuốt mũi em, em thấy sống mũi cao của em bây giờ sắp biến thành mũi tẹt rồi.”