Đúng vậy, chọn lấy những thứ bản thân muốn mà, nhưng khi tôi không cần thân thể của những cô gái đó, tôi còn có thể đưa tiền cho bọn họ tiền tiêu không ? Tôi là người làm kinh doanh, chứ không phải là người chuyên đi làm từ thiện. Mà kể có là người làm từ thiện thì cũng chẳng thể phục vụ được bọn họ. Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
Trong lòng tôi lại thốt lên một tiếng thở dài, người đàn ông này, quá tàn nhẫn và cũng quá ác nghiệt.
Anh ta cũng có thể, chưa bao giờ tôn trọng một người con gái ? Phụ nữ đối với anh ta mà nói, chỉ là một vật đồ chơi mà thôi.
Chơi xong rồi, tươi mới dùng xong rồi thì lấy chân sút một cái rồi quay đi, chẳng bao giờ ngoảnh lại!
Nếu như cô gái nào cứ sống chết bám lấy anh ta, thì sẽ càng làm cho anh ta ghét bỏ.
Cho nên, tôi kiên định một chút, dù có yêu mèo yêu chó chứ đừng bao giờ nghĩ tới yêu một người như Lạc Mộ Thâm.
Có tiền thì làm sao ? Có tiền thì có thể đùa cợt tình cảm của người khác sao ?
Có tiền là có thể chà đạp lên lòng tự trọng của người khác sao ?
Thế vậy, cô gái Kiều Di Nhiên hôm nay là người tình mới của Lạc Tổng rồi. Không biết là sếp có thể say mê cô ta được bao lâu đây ? Tôi nhẹ nhàng nói.
Muốn hỏi dò đời tư của tôi sao ? Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng dùng tay phải xoay nhẹ chiếc vòng ngọc đế vương màu xanh lục đeo trên tay trái, Xem cô ta có thể làm tôi vui bao lâu, song thông thường mà nói, không quá một tháng, là tôi sẽ chẳng còn hứng thú với một cô gái rồi.
Trong lòng tôi cảm thấy bếp bênh, đây có phải là giống câu nói Đàn bà như tấm áo ! trong truyền thuyết không.
Lạc Mộ Thâm, cuộc sống quan hệ bừa bãi của anh, anh không sợ mắc bệnh sao ?
Song, tôi đột nhiên hiểu ra, bảo sao Lạc Mộ Thâm lại lại bảo tôi đi mua cho anh ta những hộp bao cao su đắt tiền, anh ta quan tâm bảo vệ bằng những thứ đắt tiền như vậy, thì mới không lo lắng gì như thế.
Tôi vẫn chưa đưa ra bao cao su của anh ta, người ta chỉ là phòng bệnh mà.
Haizz, kẻ đồi bại nhưng lại đẹp trai này....
Dạ dày vẫn đang rất khó chịu, tôi không ngừng dùng tay ấn mạnh vào bụng.Vốn dĩ động tác này rất kín, nhưng tôi lại để Lạc Mộ Thâm nhìn thấy rồi.
Anh ta chẳng nói chẳng rằng, đẩy đẩy về phía tôi một vật gì đó, tôi bất ngờ ngẩng đầu dậy, lại nhìn thấy một đĩa Socola Tiramisu.
Ngay lập tức tôi cảm thấy nước miếng của mình đang trào ra, tôi là người rất thích đồ ăn vặt làm từ socola, đặc biệt là bánh gato Tiramisu, đặc biệt là bây giờ trong bụng tôi chẳng có gì sau khi nôn hết ra rồi, dạ dày bây giờ trống rỗng, đói muốn chết đến nơi rồi !
Cái này cho tôi sao ? Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lạc Mộ Thâm, nói thực là, gã này cũng có nhiều lúc biết quan tâm đến người khác đúng lúc.
Song có điều, tôi lại bắt đầu lo bên trong đĩa Tiramisu này liệu lại có động cơ gì đây, có phải anh ta dùng nó để có ý đồ gì với tôi.
Cho nên, tôi chần chừ không dám cho vào miệng.
Đây là đồ ăn vặt sau bữa ăn, yên tâm đi, trong không có độc đâu mà sợ . Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, làm gì mà cứ như sắp bị người khác hãm hại vậy, cô hay bị người khác hãm hại lắm sao ?
Anh ta nhìn tôi với con mắt xem thường.
Tôi dường như muốn tức điên lên rồi.
Tôi đâu có bị ai hãm hại, chỉ là, vừa nãy Lạc Tổng bảo tôi ăn ốc Italia, lại còn ăn cả thịt bò vẫn còn nguyên màu đỏ của máu, rồi lừa tôi ăn canh làm từ thịt rắn, thật là quá độc ác, bây giờ đương nhiên tôi phải đề phòng chứ.
Đương nhiên, đấy chỉ là tôi nghĩ trong bụng, tôi vẫn chưa dám trách anh ta, tôi chấp nhận nhận mình chỉ là một con kiến bé nhỏ thôi.
Với lại từ đầu tới cuối luôn cảm thấy anh ta chẳng bao giờ đối tốt với tôi như vậy đâu mà ?
Ăn đi . Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói rồi lại đẩy đĩa socola Tiramisu về phía tôi.
Mà đúng rồi, Lạc Tổng, đĩa Tiramisu này là dùng socola và bột mỳ làm phải không ? không phải dùng thứ khác làm đúng không ? Tôi cẩn thận dò hỏi.
Cô không ăn thì thôi, sao mà hỏi nhiều thế nhỉ ? Lạc Mộ Thâm nhau đôi lông mày đẹp, định lấy lại đĩa Tiramisu đó bỏ đi.
Tôi vội vàng đứng thẳng dậy.
Được rồi, tôi chấp nhận tôi thực sự không thể kháng lại được sức hấp dẫn từ đĩa Tiramisu đó rồi.
Huống chi tôi đang đói dã cả họng!
Tôi ôm lấy đĩa Socola Tiramisu giống như đang điên vậy, miếng một miếng một ăn ngon lành.
Một đĩa to Tiramisu mà chỉ trong nháy mắt tôi đã tiểu diệt sạch sẽ.
Quá ngon, mùi vị thật là hấp dẫn !
Tôi xoa xoa bụng thõa mãn cơn đói của mình rồi ngẩng đầu dậy, lại còn ợ một cái rõ to.
Tôi thấy ánh mắt ghét bỏ của Lạc Mộ Thâm vẫn đang hướng về tôi : Tôi nói, kiếp trước chắc chắn cô bị bỏ đói mà chết, mà là 42 năm chết đói, sau 18 năm đầu thai, không ngờ đến 60 năm chết đói rồi.
Được thôi, tôi nhận trong mắt anh ta tôi là một con ma đói đầu thai sang kiếp này.
Song, dạ dày tôi rút cuộc cũng ổn hơn rất nhiều, không thì, nôn hết ra như thế, tôi nghĩ tối về đói quá tôi lại nuốt cả cái gối của mình cũng nên.
Bây giờ, tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi.
Uhm, cảm ơn Lạc Tổng đã mời tôi chiếc bánh . Tôi định đi, không muốn ngồi cùng Lạc Mộ Thâm ở đó, thực sự cảm thấy quá khó chịu rồi.
Được, đi thôi . Lạc Mộ Thâm đứng dậy.
Quả nhiên anh ta lại đưa tôi về nơi tôi ở, tôi xuống xe, chào anh ta, gã này, vẫn giữ một vẻ lạnh lùng chẳng thèm quan tâm đến ai, chưa đợi tôi dứt câu Tạm biệt Lạc Tổng anh ta đã lái xe phóng vù đi, khói xe Lambogini bay kín cả khuôn mặt của tôi.
Trời ơi, xem ra sau này tôi thường xuyên xuất hiện bên cạnh Lạc Mộ Thâm, tôi sẽ bị khói xe của anh ta làm cho đen mặt mất.
Tôi nhấc từng bước chân lên cầu thang bộ, trong lòng vẫn bừa bộn hàng trăm chuyện, chưa thể yên lòng, ngày hôm nay qua đi thực sự là nguy hiểm, lại cãi nhau với minh tinh hở hang kia hai lần, điều không ngờ nhất là Lạc Mộ Thâm lại ra tay cứu tôi.
Có điều, anh ta tuy lúc đó đánh người, nhưng những tư thế, động tác thật là khiến ai cũng mê.
Tôi cảm thấy hơi khó chịu trong người.
Vừa lẩm bẩm vừa đi tắm, sau đó tôi chui mình vào trong chiếc túi ngủ, mắt của tôi mệt mỏi đến nỗi chẳng thể mở được nữa rồi.
Trong lúc sắp vào giấc ngủ, tôi vẫn còn nghĩ, Lạc Mộ Thâm nói tôi đã là thư ký bên cạnh anh ta, như vậy, rút cuộc tới khi nào anh ta mới tăng lương, thăng chức cho tôi đây ?
Nghĩ như thế, tôi mơ mơ màng màng chìm sâu vào trong giấc ngủ.
.......... ..........
Ngày thứ hai, tôi lại mang cái cặp mặt đỏ như mắt cá chày tới công ty, mấy ngày nay, chẳng hôm nào tôi ngủ ngon giấc cả.
Ngồi còn chưa ấm chỗ, Trần An An đã chạy lại bên cạnh từ bao giờ rồi.
Tôi liền giơ tay chào Trần An An : An An .
Trần An An cười với tôi bằng một nụ cười ấm áp : Nhụy Tử, hôm qua thực sự xin lỗi cậu, vốn dĩ muốn cùng cậu đi dạo phố, nhưng bạn học của tớ lại rủ tớ đi ăn cùng.
Tôi vô cùng bất ngờ Trần An An vẫn là nói dối tôi.Tôi rõ ràng đã nhìn thấy cậu ấy đi ăn cùng với Dương Siêu một cách rất thân mật, nhưng, là một người bạn thân của cậu ấy, cậu ấy lại chẳng nói thật gì với tôi.
Không biết là vì sao, tôi cảm thấy trong lòng mình nặng trĩu, có một cảm giác gì đó không được thoải mái đang lan ra khắp người tôi.
Tôi cảm giác hình như giữa tôi và An An, có gì đó như là đang chắn ngang vậy.
Phải chăng tôi đang nghĩ quá nhiều ? Hình như tình bạn giữa hai chúng tôi không bao giờ còn được thân thiết, chân thành như những ngày tháng đại học nữa, sau khi ra trường, bước vào xã hội, chúng tôi đều đã thay đổi rồi sao ? Không phải tôi cũng không nói thật với An An chứ ? Tôi nói tôi ở cùng với bạn học, thực ra là tôi đang ở một nơi sang trọng mà Lạc Mộ Thâm để tôi ở đó, lái chiếc xe BMW của anh ta, tuy nhưng điều này tôi không hề muốn làm, nhưng tôi cũng là vì bảo vệ công việc của tôi đang làm.
An An nói dối tôi, lại chẳng phải là công việc của bản thân sao ?
Hình như tất cả đều thay đổi rồi, thay đổi thật rồi....
Tôi nhẹ nhàng đưa ánh mắt lên : Không có gì, tớ tự đi cũng được mà, sau đó mua một chiếc túi nhỏ.
Waaaa, túi gì thế ? Trần An An cười nói, Sao không thấy khoác tới ?
À, vẫn chưa dám đeo đi làm. Tôi cười nói, Tớ nghèo kiết xác, giờ coi nó như vật quý giá rồi !
Chúng tôi đang nói chuyện, Giản Doanh bất ngờ xuất hiện với vẻ mặt thần bí : Các cô nghe thấy gì chưa ?
Gì ạ ? Tôi bất ngờ vội hỏi lại Giản Doanh, bà này lúc nào cũng có cái kiểu úp úp mở mở như thế.
Lên mạng xem thông tin đi. Giản Doanh mím miệng cười nói.