Anh muốn làm ông già Noel đấy à? chòm râu trắng, bộ đồ đỏ, tuần lộc và xe tuyết của anh đâu? Tôi cười nhìn Lạc Mộ Thâm.
Không được sao? không có râu trắng và xe tuần lộc anh không thể dành tặng cho em một món quà giáng sinh sao? cứ như thế này là được rồi! Lạc Mộ Thâm khẽ nháy nháy mắt, có muốn xem anh đã chuẩn bị cho em món quà gì trong ngày giáng sinh không?
Không muốn. Tôi cố tình nói. Thực ra, trong lòng tôi đang cảm thấy ngọt ngào còn hơn cả mật ong, anh ấy còn chuẩn bị cho tôi quà giáng sinh nữa đấy?! nó là gì đây?
Này, Tô Tư Nhụy, em nhạt nhẽo quá đấy, vì chuẩn bị cho em một món quà trong ngày giáng sinh, mà anh đã phải suy nghĩ rất lâu. Nhưng em lại chẳng thèm để tâm, em có thể tập trung phối hợp với anh một chút có được không? Lạc Mộ Thâm cau mày nói.
Vậy em phải phối hợp như thế nào? Tôi thản nhiên nói.
Đàn ông ấy à, thật là khó chiều lòng.
Như thế nào thì cũng phải giống những người phụ nữ bình thường chút, đôi mắt sáng nào, Lạc Mộ Thâm thở dài một hơi, Haizz, anh cứ nghĩ là em sẽ phải sung sướng lắm, nhưng kết quả thì anh thấy anh còn hồi hộp sung sướng hơn cả em đấy.
Quà gì thế ạ? Mau cho em xem đi, em hồi hộp sắp phát điên lên rồi đây, mau cho em xem nào, em không thể chờ đợi thêm một phút nào nữa. Tôi liền nhảy lên, làm bộ sung sướng hồi hộp.
Lạc Mộ Thâm ghét bỏ nhìn tôi: Tô Tư Nhụy, em có biết là bộ dạng lúc này của em trông rất giả tạo không?
Ơ ơ, dù sao cũng đang rất sung sướng chờ đợi mà. Tôi cười nói.
Thật là bó tay với em đấy. Lạc Mộ Thâm lại giơ tay lên, bóp mạnh vào mũi tôi, được rồi, em đã giả bộ chờ đợi như thế thì, đi theo anh!
Tôi tinh nghịch lè lưỡi, đàn ông đúng là có một nửa của trẻ con, phải dỗ dành nịnh nọt một chút, đặc biệt là với con người Lạc Mộ Thâm này, trông có vẻ tự cao tự đại, nhưng thực ra cũng vẫn còn trẻ con lắm.
Đi đâu thế ạ? Tôi hỏi Lạc Mộ Thâm.
Đi rồi khắc biết thôi. Lạc Mộ Thâm khởi động xe của mình, rồi đưa tôi thẳng đến một bãi tập xe cao cấp, ở đây, là nơi rất nhiều người có thân phận quyền quý tới tập xe cũng như thử nghiệm tốc độ của xe, nhưng vì hôm nay là ngày giáng sinh, cho nên, ở đây không có ai cả.
Đến đây làm gì vậy anh? không phải là anh muốn dạy em lái xe đấy chứ? Tôi có chút ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm.
Không phải. Em nhìn cái này.
Trong lòng tôi tràn đầy nghi ngờ để kệ cho Lạc Mộ Thâm kéo lấy tay tôi, đi tới một nơi đỗ xe cạnh đó, ở đây, đang đỗ là một chiếc xe McLaren vô cùng sang trọng.
Nhìn thấy chiếc xe sáng bóng, mồm miệng tôi há hốc. Đây là...?
Lạc Mộ Thâm tiến lên phía trước xe, anh ấy đưa chía khóa cho tôi, xe này thế nào.
Đẹp lắm. Tôi trợn tròn mắt nói, chiếc xe này quả thật rất đẹp, đẹp đến bất ngờ. Tuy tôi không hiểu về xe cộ cho lắm, nhưng vừa nhìn thấy chiếc xe này, đã biết rằng giá trị của nó rất lớn, và còn rất rất tốt nữa.
Nhưng mà, tôi chưa từng biết về nhãn hiệu xe này, thật buồn cười, từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ thấy được loại xe này.
Chiếc xe này anh đã đặt từ Mỹ về đấy, vận chuyển bằng đường hàng không về đây, nếu như em thích anh sẽ tặng cho em, coi như là một món quà nhân ngày giáng sinh anh tặng em, vốn dĩ quà giáng sinh cần phải được bao bọc trong một chiếc tất, rồi do chính anh trèo lên ống khói nhà em đi xuống mới đúng, nhưng thật đáng tiếc, chẳng có chiếc tất nào đủ lớn để bọc vừa nó, với nhà em cũng chẳng có ống khói, thế nên, em cứ nhận tạm đi! Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, nghiêm túc nói, chiếc xe này, là phiên bản giới hạn, người bình thường có tiền cũng không mua được đâu.
Tặng quà giáng sinh cho tôi? có cần phải giá trị như thế này không?
Tôi hiểu ra rồi, người thường không mua được, thì Lạc Mộ Thâm chắc chắn không phải là người bình thường rồi......
Tôi hồi hộp đến nỗi hai hàm răng cứ đập vào nhau, tôi có thể nghe thấy được âm thanh phát ra từ hai hàm răng của tôi đập vào nhau.
Lạc Mộ Thâm mỉm cười: Tiểu đầu lợn, đừng có hỏi tiền, hỏi tiền thì sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, em nên hỏi anh trái tim của anh dành cho em đáng giá bao nhiêu tiền mới phải.
Được rồi, không hỏi nữa, tôi biết tiền đối với Lạc Mộ Thâm Dạ Thiên Kỳ mà nói, chỉ là một tờ giấy có thể mua được các thứ.
Hỏi tiền bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ cảm thấy phản cảm.
Nhưng, tôi nhận món quà giá trị lớn như thế này, một nha đầu sinh ra trong một gia đình nhỏ bé như tôi, quả thực có gì đó làm cho tôi ái ngại!
Nói mau, em có thích không. Lạc Mộ Thâm sốt ruột nhìn tôi hỏi, anh ấy đẩy tôi vào bên trong chiếc xe, mau thử xem sao.
Em thấy rồi, chiếc xe này rất đẹp, nhưng có điều, em không thích màu đỏ. tôi nhìn Lạc Mộ Thâm, nghĩ một hồi rồi nói, tuy tôi là người yêu của Lạc Mộ Thâm, nhưng đón nhận món quà lớn như thế này, tôi cảm thấy dường như có gì đó không xứng. Tôi cảm thấy tôi ngồi trong chiếc xe này, chắc là cũng chẳng biết điều khiển nó, không sai, da mặt tôi hơi mỏng một chút.
Bây giờ tôi chỉ nghĩ làm thế nào để khéo léo từ chối món quà này. Thế nên mới nghĩ ra cái lý do đó.
Tôi không thể tưởng tượng ra được khi tôi lái chiếc xe này sẽ như thế nào, tôi nghĩ chắc tôi sẽ ngất xỉu trong xe mất?
Thế em thích màu gì? Lạc Mộ Thâm điềm đạm hỏi.
Em không biết, dù sao em cũng không thích màu đỏ. Thực ra trong lòng tôi, rất thích chiếc xe này. Rất rất thích nó.
Vậy thì anh sẽ mua một chiếc xe cùng màu với xe anh cho em, em thấy thế nào? Lạc Mộ Thâm nghiêm túc hỏi.
Gì cơ? Tôi kinh ngạc hỏi lại anh ấy. xe cùng màu?
Phải, em đã không biết mình thích xe màu gì, thì anh vẫn có thể mua được, đương nhiên sẽ dành tặng cho em một chiếc xe cùng màu. Lạc Mộ Thâm nhìn dáng vẻ kinh ngạc của tôi, nghiêm túc nói.
Không cần, như thế quá là lãng phí. Tôi khẽ sờ lên chiếc xe. Quay đầu lại nhìn Lạc Mộ Thâm, thế thì lấy chiếc xe này đi. Được không?
Trong lòng tôi hiểu ra rằng, nếu như bản thân từ chối Lạc Mộ Thâm, thì chắc chắn anh ấy sẽ mua tặng cho tôi một chiếc xe khác, như thế chi bằng đón nhận chiếc xe này còn hơn, để anh ấy khỏi phải mua cho tôi một chiếc xe khác, lúc đó mắt khỏi phải bị hoa lên một lần nữa, mua nhiều xe đắt tiền như thế, tôi nghĩ mình không nên để anh ấy lãng phí như thế.
Được, vậy chiếc xe này. Là của em rồi đấy. Lúc này Lạc Mộ Thâm mới cười rạng rỡ, anh ấy từng nói, chỉ cần tôi thích, chỉ cần anh ấy có, thì sẽ dành cho tôi tất cả.
Tôi xuống xe, cười tươi, bước tới bên cạnh Lạc Mộ Thâm, khẽ nói, thực ra em thích mượn chiếc xe BMW của anh như trước đây.
Thật sao? Lạc Mộ Thâm cười rồi, đây là lần đâu tiên bản thân tôi chủ động đưa ra ý kiến tôi thích thứ gì, em thích chiếc xe đó, cũng không đụng hàng với xe này. Xe đó lần trước em không cần nữa, nên nhớ là anh cũng không cần nữa, hay là, anh lại mua cho em một chiếc BMW, để em lái thay đổi cùng với chiếc xe này.
Em chỉ là nói chơi thôi, chiếc xe này là đủ rồi, anh mua cho em cái nữa, thực sự em chẳng biết phải lái như thế nào đâu. Tôi cười tươi nhìn Lạc Mộ Thâm, đột nhiên cảm thấy, người đàn ông này, thực sự rất đáng yêu, từ một câu nói vu vơ của tôi, anh ấy cũng cho rằng đó là thật, những lúc anh ấy lạnh lùng, khiến cho người khác cảm thấy anh ấy luôn vô tình và khó gần, nhưng thực ra, tiếp xúc lâu rồi, mới thấy được rằng thực sự anh ấy rất đáng yêu.