Tôi khóc xấu xí, nước mắt nước mũi đều đã chảy ra, lại một lần nữa ướt đầm đìa mặt mũi, tôi phát hiện ra, tiểu thuyết ngôn tình quả nhiên là lừa dối mọi người, chẳng phải đã nói mà? Nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình khóc thì luôn như hoa lê rơi trong mưa, tôi cũng thấy thế, nhân vật dù khóc nhưng vẫn rất thanh tú xinh đẹp, nhưng sao tôi khóc thì lại xấu xí như thế chứ?
Mỗi lần tôi khóc, nhìn thấy cái bộ dạng xấu xí của mình trong gương, thực sự chỉ muốn tự đấm vào mặt mình một cái.
Nhìn tôi khóc nước mắt ướt đẫm, Lạc Mộ Thâm thương xót lấy từ trong túi ra một chiếc khăn mùi xoa, từ từ lau những giọt nước mắt nước mũi trên mặt tôi, anh ấy vừa lau vừa thương tôi nói: Nhụy Tử, anh xin lỗi, đừng khóc nữa, khóc sắp thành con mèo xấu xí rồi đấy.
Tôi vẫn khóc, Lạc Mộ Thâm, anh biết không, những ngày vừa qua không có anh ở bên cạnh, em đã phải trải qua những gì không, có thể nói là đó là những ngày đen tối nhất, có thể nói là sống không bằng chết.
Thậm chí, hằng ngày nằm lên giường, em chỉ muốn mình không phải thức dậy nữa, bởi vì mỗi lần thức dậy, em vẫn nhớ tới hình ảnh của anh, và cứ bị cảm xúc của mình dày vò như thế.
Thực sự em đã chịu đựng đủ rồi.
Tôi cầm lấy chiếc khăn mùi xoa trong tay của Lạc Mộ Thâm, rồi nhoáng nhoàng tự mình lau mặt, rồi lại cười, kiểu bộ dạng vừa khóc vừa cười này, chắc là ai nhìn thấy cũng đều tưởng rằng tôi bị tâm thần mất.
Thực ra, cũng chỉ là trong lòng tôi đang cảm thấy hạnh phúc thôi mà được không?
Nhụy Tử, xin lỗi em, anh vốn dĩ sợ làm em bị tổn thương, nhưng cho dù anh có làm thế nào đi nữa, thì vẫn là làm tổn thương em, cũng là tổn thương chính anh, và càng làm tổn thương Tử Gia trên thiên đàng. Lạc Mộ Thâm khẽ thở dài nói.
Sao có thể như thế được? Tôi chớp chớp mắt, Lạc Mộ Thâm có phải anh nghĩ ngợi quá nhiều rồi không?
Lạc Mộ Thâm chớp đôi mi dài, lặng im không nói gì.
Em nghĩ Tử Gia không biết anh Đại Thâm thích em, nếu cậu ấy biết, cậu ấy cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối thôi, chắc chắn cậu ấy sẽ vui mừng khi chúng ta được ở bên cạnh nhau. Tôi khẽ nói, tôi giúp anh ấy khơi mở điều đầu tiên anh ấy còn canh cánh trong lòng.
Tuy rằng đây không phải điều chủ yếu anh ấy còn phải nghĩ tới, nhưng tôi biết, nó đã khiến cho Lạc Mộ Thâm phải khổ sở trong một thời gian dài rồi.
Còn anh sợ nếu em là người phụ nữ của anh rồi, em sẽ phải chịu tổn thương nào đó? Lạc Mộ Thâm, em nói cho anh biết rằng, em không sợ đâu, em không sợ bất kỳ một ai, em sẽ rất dũng cảm, em muốn cho mọi người thấy, thực ra vợ của Lạc Mộ Thâm không hề đơn giản một chút nào. Tôi nhìn vào đôi mắt vẫn còn nặng trĩu đó của Lạc Mộ Thâm, trịnh trọng nói.
Nhụy Tử, em có chắc chắn không? Nếu sau này em thực sự ở bên anh rồi, có thể sẽ phải chịu rất nhiều nguy hiểm và sợ hãi. Thế giới này nó không yên bình và an toàn như em nghĩ, có thể phía trước chính là thác nước nguy hiểm đấy, cũng có thể sẽ tồn tại những kẻ thù ẩn nấp trong bóng tối chờ cơ hội để hãm hại chúng ta, cũng có thể rất nhiều người sẽ gài bẫy sau lưng chúng ta, cũng có thể những người chúng ta cho rằng họ rất tốt, nhưng thực ra lại muốn chiếm đoạt tất cả những gì thuộc về chúng ta.... Lạc Mộ Thâm nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc nói.
Đương nhiên là em chắc chắn. Tôi cười nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Lạc Mộ Thâm, rồi vui vẻ nói: Anh Đại Thâm, em đã từng nói rồi, yêu anh làm cho em dũng cảm hơn, trước đây em nghĩ rằng em dũng cảm bước về phía anh một bước, thì anh sẽ bước 99 bước còn lại về phía em, giờ đây, em muốn nói, nếu như anh bước về phía em một bước, thì em sẽ bước 99 bước còn lại về phía anh.
Nhụy Tử...... Lạc Mộ Thâm ôm chặt lấy tôi trong vòng tay, cái ôm của anh ấy thật ấm áp, hơi thở nhẹ nhàng ấm áp của anh ấy khiến tôi thấy mình thật hạnh phúc.
Tôi ở trong vòng tay anh ấy, rất lâu rất lâu, ánh sáng ngoài kia rất rạng rỡ, óng ánh chiếu lên cơ thể hai chúng tôi, tôi cảm thấy trái tim mình lúc này tràn đầy ánh sáng và niềm tin.
Nếu như có người chụp lại hình ảnh của hai chúng tôi lúc này, thì đó chắc sẽ là một bức ảnh rất rất ngọt ngào đây?
Tôi rất vui, bởi vì, đây là lần đầu tiền tôi có được vui bên cạnh người mình yêu thương, lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình đã có được anh ấy, lần đầu tiên, cảm thấy anh ấy yêu tôi đến như vậy.
Chỉ cần có tình yêu, tôi sẽ không bao giờ lùi bước, cho dù thế giới này có đối xử với tôi như thế nào, tôi cũng không sợ bất kỳ một điều gì cả.
Anh đã khỏi ốm chưa? Tôi nhẹ nhàng sờ lên trán của Lạc Mộ Thâm, Lần trước thấy anh sốt cao lắm.
Có em, bệnh gì cũng khỏi được thôi. Lạc Mộ Thâm khẽ mỉm cười, Nhưng mà, khi anh nhìn thấy em đang ở cạnh Dạ Thiên Kỳ, thực sự anh thấy cơn ghen của mình như muốn bùng phát. Cảm thấy cả thế giới này trở lên u tối, cảm giác như bản thân mình chẳng còn gì nữa cả, có khi những người ăn xin bên đường còn giàu có hơn anh. Thật đấy, đó chính là lần đầu tiên anh nếm trải được cơn ghen của mình, tất cả chỉ là vì em đấy.
Mặt tôi đỏ bừng lên rồi.
Anh Đại Thâm, thực ra, em và Dạ Thiên Kỳ, chẳng có gì cả, em thực sự cảm thấy rất có lỗi với anh ta, bởi vì, anh ta rất tốt với em, lòng tốt của anh ta dành cho em là chân thành, không giống như những gì anh nghĩ, chắc chắn anh ta không có mục đích gì ở em cả, anh ta cũng đã thú thật với em, trước đây đúng là không có ý gì với em cả, nhưng về sau này, anh ta đã thích em thực lòng, em đã từng rất cảm động với những tình cảm chân thành của anh ta, thế nhưng, bởi vì trong trái tim em luôn có anh, nên em đã không đón nhận anh ta, em nghĩ đón nhận anh ta, thì đều không công bằng cho cả anh ta và em, thế nên, em chỉ luôn coi anh ta là một người bạn. Tôi rất nghiêm túc nói.
Haizz, xem ra sau này anh không dám không tốt với em rồi, nếu không tên Dạ Thiên Kỳ đó sẽ cướp em đi bất cứ lúc nào mất? Anh sẽ luôn yêu thương em, để em chẳng bao giờ có thể rời xa anh một lần nữa được. Lạc Mộ Thâm nói, trong đôi mặt đẹp đó lộ ra vẻ gì đó nguy hiểm.
Đúng đấy, anh phải yêu thương em thật nhiều vào đấy. Tôi cười gian giảo nói.
Tiểu nha đầu, sau này đừng có nhòm ngó đến thằng nào khác đấy. Lạc Mộ Thâm nghiêm mặt nói.
Cái này là lời em nói với anh mới đúng chứ? Sau này anh Đại Thâm mà còn qua lại với cô minh tinh nào, nếu như bị em phát hiện ra...cắt.... Tôi đưa tay lên cổ làm động tác cứa cổ nói.
Trời, trước đây anh chỉ là chời bời thôi, nhưng từ sau khi gặp em, anh không còn như thế nữa. Khuôn mặt đẹp trai của Lạc Mộ Thâm bỗng nhiên bừng đỏ.
Thế ạ? Em nhớ hồi đó anh còn bắt em đi mua cho anh bao cao su nữa đấy, không biết, cuối cùng sau này anh có dùng đến không đấy? Tôi vờ tức giận hỏi.
Đương nhiên là không dùng rồi. Lạc Mộ Thâm rất chắc chắn nói, Sau đó anh không bao giờ dùng nữa, một lần cũng không.
Hả? Bây giờ anh không bao giờ dùng bao nữa à? Tôi cố ý tỏ ra kinh ngạc biến sắc nói, trong bụng tôi thì vẫn cười thầm ha ha, tôi đang đùa giỡn với gã này một chút!
Lạc Mộ Thâm dùng đầu ngón tay ấn mạnh vào mũi tôi: Em đừng có nói như thế được không? Sau khi anh quen em, anh luôn yêu cầu bản thân mình phải luôn biết điểm dừng, bởi vì anh cảm thấy những cô gái đó thực sự chẳng có chút gì đặc biệt cả? Thế nên anh cai rồi, vì thế lần trước tại làm sao trong buổi tiệc của Vương Kim Đào anh lại nói đùa rằng bản thân anh vẫn còn là trai tân đấy? Chính là vì điều này.
Ha ha. Tôi cười lớn.
Nhưng mà, bao cao su đó đúng là dùng rất tốt, rất thoải mái, có thể dùng cùng em có được không? Sau này cứ thử xem? Lạc Mộ Thâm cười.
Anh mơ à, nói rồi, anh vẫn còn đang trong thời gian thử việc, có thể chuyển thành chính thức hay không thì chưa chắc, trong thời gian thử việc, em vẫn phải giữ tấm thân ngọc này. Tôi cười nghiêng đầu dựa vào Lạc Mộ Thâm.