Nhụy Tử, giờ tôi đang ở bên ngoài phòng tổng thống của khách sạn Luxury. Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
Anh... Tôi bỗng run lên bần bật, sao anh ta lại tìm tới đây.
Tại sao tôi muốn bỏ chạy trăm núi ngàn sông để trốn tránh anh ta, mà chẳng thể trốn tránh nổi ?
Tại sao anh ta luôn chạy đi vòng quanh thế giới để tìm tôi chứ ?
Tôi không cần anh làm theo di nguyện của Tử Gia để quan tâm tôi, được không ? Tôi đã tránh xa anh rồi, biết không ?
Lúc này, Dạ Thiên Kỳ đã nghe được giọng nói của Lạc Mộ Thâm trong điện thoại của tôi, cặp lông mày đẹp của anh ta bỗng nhiên co lại.
Lạc Mộ Thâm, cái tên âm hồn này sao vẫn ám ảnh em vậy. Anh ta tức giận nói.
.... Tôi nhìn Dạ Thiên Kỳ, không biết mình phải làm gì nữa.
Lạc Mộ Thâm giờ đang ở bên ngoài cửa.
Nhụy Nhụy, đi gặp anh ta, nếu không thì em sẽ chẳng thể an tâm được. Dạ Thiên Kỳ nghĩ một lúc, sau đó nói với tôi.
Tôi khẽ cúi đầu, từ dưới đất đứng dậy, hai chân dời bước tới cửa cửa căn phòng tổng thống, rồi mở cửa ra.
Bên ngoài, quả nhiên là Lạc Mộ Thâm.
Không biết anh ta đã đứng ngoài khách sạn bao lâu, toàn thân anh ta đều là tuyết, những bông tuyết trên vai đã bắt đầu tan chảy, cả người đều đã bị ướt rồi.
Tuy rằng tôi đã tự nhủ rất nhiều lần với bản thân rằng nếu có gặp lại Lạc Mộ Thâm tôi cũng không thể tha thứ cho anh ta, tôi không muốn gặp lại anh ta nữa.
Nhưng hôm nay nhìn thấy hình ảnh anh ta hốc hác, tiều tụy như thế này, tôi lại rất đau xót.
Lúc này tôi mới phát hiện, trong trái tim tôi, vẫn luôn có hình ảnh của anh ta.
Anh ta lại một lần nữa tới thành phố S tìm tôi, lại một lần nữa tìm được tôi.
Anh ta truy nã tôi khắp thế giới sao ?
Sống mũi tôi cay cay, có cảm giác như nước mắt sắp trào ra rồi.
Thật là, thực ra con người tôi trước đây, rất thích cười, nhưng bây giờ, tôi đã biến thành Lâm Đại Ngọc, nói khóc là khóc. Nước mắt đó cứ dồn đến như nước vậy, nói tới là tới, mà còn chẳng thể kìm nén được.
Lạc Mộ Thâm...? Tôi khẽ nói, Tôi đã không muốn gặp lại anh nữa rồi, anh vẫn cứ đến tìm tôi làm gì ?
Lạc Mộ Thâm nhìn tôi kỹ lưỡng, tôi lại nhìn ngó nhìn Dạ Thiên Kỳ cũng đang mặc bộ đồ mỏng trong phòng, ánh mắt của anh ta đột nhiên tối sầm lại.
Các người.... Anh ta khẽ nói.
Dạ Thiên Kỳ cười bước đến bên cạnh tôi, đưa một cánh tay ra, khoác chặt lấy eo của tôi, anh ta khẽ nghiêng đầu, trên miệng nở một nụ cười khiêu khích, nhìn Lạc Mộ Thâm nói : Đúng là những gì anh nhìn thấy, Nhụy Nhụy đang ở cùng tôi.
Lạc Mộ Thâm khẽ chớp đôi mắt.
Nhụy Tử, là thật sao ? Lạc Mộ Thâm quay sang nhìn tôi hỏi.
Tôi do dự một lúc, cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn Lạc Mộ Thâm nói : Đúng thế, Lạc Mộ Thâm, giờ anh không cần thay Tử Gia chăm sóc tôi, tôi đã đồng ý để Dạ Thiên Kỳ làm bạn trai của tôi, anh ấy chung tình, bây giờ vẫn còn là một người đàn ông trong trắng! Như thế có phù hợp với tiêu chuẩn của anh không ? Vì thế, bây giờ anh không cần phải lo lắng cho tôi nữa, những quan tâm, lo lắng của anh dành cho tôi trước đây, tôi xin cảm ơn, giờ anh đã yên tâm rồi chứ ? Tử Gia chắc cũng sẽ yên tâm rồi, trên trời cậu ấy chắc cũng đang mỉm cười, bởi vì, cuối cùng tôi cũng đã lựa chọn được một người đàn ông phù hợp với mình.
Tôi cố ý không quan tâm nói như vậy, nhưng trong tim dường như đang rỉ máu rồi.
Câu nói đứt từng khúc ruột, giờ tôi mới cảm nhận được cảm giác ấy.
Tôi kìm nén không để nước mắt rơi ra nhìn Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn Dạ Thiên Kỳ.
Dạ Thiên Kỳ... Giọng của anh ta trùng xuống, chứa đầy sự nguy hiểm.
Sao, Lạc Mộ Thâm? Không phải anh đang lo tôi sẽ lợi dụng Nhụy Nhụy đấy chứ ? Vậy thì giờ tôi sẽ nói rõ cho anh biết, Nhụy Nhụy là bảo bối của tôi, tôi sẽ rất rất yêu cô ấy, không có một chút gì mảy may lợi dụng cô ấy cả, Lạc Mộ Thâm, thực sự tôi rất tò mò, không phải là anh chẳng muốn quan tâm tới điều gì sao? Tại sao lại vẫn còn mò tới đây? Công ty anh không có việc gì à ? Mà cả ngày chạy tới đây ? Chẳng may bị bọn săn tin chụp được, anh lại phải đau đầu mà giải thích với bọn họ đấy ? Đừng có để những người đẹp đau khổ vì anh chứ ? Giọng nói Dạ Thiên Kỳ chứa đầy sự khiêu khích.
Tôi bắt đầu thấy lo lắng.
Lạc Mộ Thâm, anh mau đi đi, giờ tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, chẳng phải tôi đã trả lời rõ ràng với anh rồi sao? Tôi cố gắng giữ sự lạnh lùng trong giọng nói của mình.
Nhưng Lạc Mộ Thâm chẳng nhìn tôi, anh ta chỉ nhìn Dạ Thiên Kỳ, ánh mắt ấy, như đang nhìn tình địch của mình.
Dạ Thiên Kỳ đương nhiên cũng chẳng sợ gì, anh ta tiến lên mấy bước, tới gần Lạc Mộ Thâm, hai người đàn ông như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống nhau, bốn con mắt nhìn nhau như muốn bốc hỏa.
Tôi thấy có chút lo sợ, muốn đẩy Lạc Mộ Thâm ra, nhưng nắm đấm của Dạ Thiên Kỳ đã tiến đến, Lạc Mộ Thâm chẳng né tránh, nắm đấm đó nhằm đúng mặt anh ta, khuôn mặt đẹp trai đó của Lạc Mộ Thâm ngay lập tức đã hằn lên một vết thâm tím.
Cú đấm này là thay cho bố tôi đánh anh! Dạ Thiên Kỳ hùng hổ nói.
Dừng tay, mau dừng tay lại đi! Tôi xông lên, nhưng cú đấm thứ hai của Dạ Thiên Kỳ cũng đã đưa ra, Lạc Mộ Thâm sợ tôi bị lãnh cú đấm đó, liền xoay người ôm lấy tôi, cú đấm rất mạnh đó của Dạ Thiền Kỳ đánh đúng vào giữa lưng của Lạc Mộ Thâm, tôi cảm nhận được thân hình cao to đó của Lạc Mộ Thâm đang dựa lên người tôi....
A...Lạc Mộ Thâm.... Tôi vừa hốt hoảng kêu lên vừa đỡ lấy Lạc Mộ Thâm, thân hình cao lớn của Lạc Mộ Thâm không đứng vững, làm tôi chẳng thể đỡ lấy anh ta được.
Dạ Thiên Kỳ, mau, mau đỡ anh ta lên. Tôi liền vội gọi Dạ Thiên Kỳ.
Dạ Thiên Kỳ lưỡng lự một lúc, nhưng vẫn nhăn nhó đỡ Lạc Mộ Thâm dậy.
Tôi và Dạ Thiên Kỳ đỡ Lạc Mộ Thâm ngồi lên ghế sopha, tôi thấy mặt của Lạc Mộ Thâm đã đỏ lên rồi, tôi khẽ sờ lên trán của anh ta, nóng chết đi mất.
Thì ra, lúc này anh ta đang sốt rất cao.
Anh ta vẫn tới tìm tôi, trong khi đang ốm rất nặng.
Tôi lại cảm thấy sống mũi mình cay cay.
Nhìn Lạc Mộ Thâm bình thường luôn mạnh mẽ, hôm nay lại ốm nặng như thế này, trái tim tôi, đau xót vô cùng.
Dạ Thiên Kỳ, giúp tôi gọi bác sĩ được không ? Anh ta đang sốt cao. Trán nóng lắm. Tôi ngẩng đầu, thành khẩn nhìn Dạ Thiên Kỳ.
Dạ Thiên Kỳ cũng nhìn tôi, anh ta nhìn thấy sự lo lắng của tôi dành cho Lạc Mộ Thâm trong mắt tôi, anh ta khẽ nói : Em vẫn quan tâm đến anh ta như thế sao ?
Tôi cúi thấp đầu, không nói gì.
Phải, tuy tôi đã quyết tâm rời xa Lạc Mộ Thâm, nhưng anh ta đến đây rồi, tôi chẳng thể nào khống chế được cảm xúc của mình.
Đúng, tôi vẫn quan tâm đến anh ta như thế.
Nhụy Nhụy, anh nói rồi, những điều em bảo anh làm, anh nhất định sẽ làm, tuy, anh rất rất ghét anh ta, anh chỉ mong anh ta chết quách đi, để báo thù cho bố anh. Trong đôi mắt của Dạ Thiên Kỳ chứa đầy sự bất mãn, Nhưng, những điều em muốn làm, anh sẽ giúp em. Em muốn cứu anh ta, anh sẽ giúp em.
Anh ta cúi đầu : Bên ngoài tuyết rất lớn, chắc là sẽ không có bác sĩ nào tới được, anh sẽ đi tới hiệu thuốc mua thuốc cho anh ta, anh ta như thế này, chắc là đã bị phong hàn nghiêm trọng.
Tôi chớp chớp mắt, đúng, không biết anh ta đã đứng bên ngoài bao lâu, mới đủ dũng khí gọi điện cho tôi.
Khi anh ta tới, toàn thân ướt như vậy, tuyết tan dường như đã làm ướt hết cả áo trên người của anh ta.
Dạ Thiên Kỳ giúp tôi cới áo khoác của Lạc Mộ Thâm ra, sau đó đắp cho anh ta một chiếc chăn bông ấm, Dạ Thiên Kỳ mặc thêm quần áo, nhìn tôi nói : Em ở đây chăm sóc anh ta, Nhụy Nhụy, để anh đi xem xem, trong khách sạn có thuốc hay không, nếu không có, anh sẽ ra ngoài tìm hiệu thuốc để mua.