Tôi lườm anh ta một cái, rồi liền cầm điện thoại gọi cho viện trưởng viện thú ý Âu Dương Nhiễm, Âu Dương là một thanh niên trẻ tuổi với một tính cách rất rất tốt, tính tình ôn hòa, giọng nói nhẹ nhàng, anh ta vừa nghe tôi nói có bạn tới thăm, liền nói tôi cứ yên tâm ở nhà tiếp đón bạn, xin nghỉ mấy ngày cũng được.
Điện thoại của tôi tiếng rất to, nên Dạ Thiên Kỳ ở cạnh cũng có thể nghe rất rõ.
Thấy chưa, sếp của em nói năng lịch sự đấy, anh nghe thấy hết rồi, Nhụy Nhụy, anh ta nói rồi, anh ta nói để tiếp đón bạn bè, thì xin nghỉ mấy ngày cũng được, Dạ Thiên Kỳ vui mừng nói.
Tôi lại tiếp tục lườm anh ta.
Anh ta nghĩ một lúc, rồi đột nhiên giãn cặp lông mày đẹp nói: Có gì đó không ổn, gã lãnh đạo này sao lại tốt với em như thế chứ? Nghe giọng thì xem ra vẫn còn rất trẻ, không phải là thích em rồi đấy chứ? Chẳng nhẽ anh lại có thêm một tình địch nữa à?
Tôi liền cầm cuốn tạp chí đạp mạnh vào đầu của Dạ Thiên Kỳ, lạnh lùng nói: Tình địch cái gì hả? Anh đừng có nói năng linh tinh, cả ngày cứ ngồi đó mà nghe trộm, anh có tố chất làm đặc vụ lắm đấy.
Người ta chỉ là lo cho em thôi mà? Dạ Thiên Kỳ cười nói, Nhụy Nhụy, em đừng giận nhé. Anh thấy tay em đang lạnh cóng đỏ hết lên rồi kìa, để anh ủ ấm cho em nha.
Anh ta không chờ tôi nói gì, liền cầm lấy tay tôi ủ vào trong hai bàn tay của anh ta, rồi không ngừng thổi hơi ấm cho tôi.
Đôi bàn tay bé nhỏ của tôi bị đôi bàn tay to lớn của anh ta nắm trọn, có cảm giác có một luồng hơi ấm chạy từ tay tôi tới thẳng lục phủ ngũ tạng trong người, tôi không ngừng thở dài, đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, đàn ông, luôn cứng rắn và ấm áp, còn phụ nữ, thì luôn mềm yếu và lạnh giá.
Tay của tôi bình thường cũng rất lạnh, cho dù là đang là mùa đông lạnh giá. Vì thế hay được người khác gọi là tay người chết .
Dù tay tôi đang được tay anh ta nắm lấy, nhưng tôi lại nhớ tới một bàn tay ấm áp khác, đó là bàn tay của Lạc Mộ Thâm, tay của anh ta, cũng giống như của Dạ Thiên Kỳ, cũng ấm áp như thế.
Tôi đã từng lưu luyến những lúc được anh ta cầm tay, đã từng hi vọng anh ta nắm lấy tay tôi, chầm chậm bước đi cho tới cuối cuộc đời.
Nhưng....haizz....
Dạ Thiên Kỳ, anh định ở đây bao nhiêu ngày vậy? Tôi lấy lại tinh thần, nghiêm túc hỏi Dạ Thiên Kỳ.
Anh đang muốn ở lại lâu một chút. Anh phải ở đây chơi với em, cho đến khi em quay về cùng anh. Dạ Thiên Kỳ dựa lên chăn, đôi mắt sáng lên nhìn tôi.
Tôi không cùng anh quay về đâu, tôi ở thành phố A như thế quá đủ rồi, giờ không muốn quay về nữa. Tôi vẫn hậm hực nói.
Vì Lạc Mộ Thâm? Dạ Thiên Kỳ giống như con giun đũa trong bụng của tôi, anh ta cười tiến lại gần tôi.
Không được nhắc tới anh ta nữa, tôi chỉ là không muốn quay về thôi, không phải vì anh ta. Tuy tôi có chút chột dạ, nhưng vẫn cứng rắn nói.
Được, em không quay về cũng được, nếu em không quay vê, anh sẽ ở đây cùng em, không vấn đề gì cả, anh sẽ xây dựng một chi nhánh công ty của anh ở đây, em ở đâu, anh sẽ cùng em ở đó? Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Tuy trong lòng tôi có chút cảm động, nhưng tôi biết, Dạ Thiên Kỳ sẽ không thể ở đây lâu được, bởi vì ở vùng đông bắc này, thời tiết vô cùng lạnh giá, không giống như thành phố A, mùa đông cũng không phải là khắc nghiệt cho lắm, chỉ cần mặc một chiếc áo lông vũ hoặc một chiếc áo da là đủ ấm qua mùa đông rồi, cũng có rất nhiều những cô gái trẻ mùa đông còn mặc váy để khoe đôi chân dài của mình nữa cơ.
Nếu mặc như thế ở vùng đông bắc này à? Chắc là chân sẽ bị đông cứng mất!
Tôi nghĩ Dạ Thiên Kỳ chắc chỉ chịu được vài ngày, anh ta sẽ bị lạnh mà tự mò về thôi.
Nghĩ tới đây, tôi liền làm mặt ma với Dạ Thiên Kỳ: Anh dậy đi, đừng có chui vào trong chăn của tôi như thế, đi, tôi sẽ đưa anh tới khách sạn đặt phòng.
Cần gì chứ? Anh có thể nằm ở đây được mà, anh không kén chọn chỗ đâu. Dạ Thiên Kỳ liền chùm chăn lên đỉnh đầu, bộ dạng tỏ vẻ không muốn dời đi.
Tôi liền lấy hết sức kéo mạnh chiếc chăn ra khỏi đầu anh ta, rồi nói lớn: Anh không kén chọn, nhưng tôi không thoải mái, phòng của tôi nhỏ như thế này, chỉ có một cái giường một cái chăn, anh bảo tôi và anh nằm trên một cái giường, trong một cái chăn, Dạ Thiếu Gia cũng biết mơ mộng đấy.
Tôi lại phát huy uy lực nữ hán tử của tôi, kéo mạnh Dạ Thiên Kỳ từ trên giường xuống: Đi, mau đi nào.
Đúng là, đúng là một cô gái ác tâm, em phá hỏng cái tổ ấm áp của anh rồi đấy. Dạ Thiên Kỳ vừa lẩm bẩm, vừa đi đôi giày cao cổ và mặc áo khoác lên người.
Tôi cũng liền mặc chiếc áo len dày và khoác thêm chiếc áo lông vũ lên người, đi giày chống tuyết, mặc thêm chiếc quần len ấm, đội thêm mũ len và đeo cả khẩu trang, ở đất đông bắc này, tôi phải trang bị đầy đủ cho mình, nếu không, chắc chắn tôi sẽ bị đông cứng.
Lôi Dạ Thiên Kỳ ra khỏi nhà tôi, hai người đi xuống lầu.
Dạ Thiên Kỳ dẫn tôi tới một chiếc xe, lúc trước tôi cứ nghĩ chiếc xe đó là do Dạ Thiên Kỳ đi thuê, mục đích là để đi lại cho thuận tiện, nhưng khi tới gần, tôi kinh ngạc phát hiện ra đo là một chiếc xe Maserati màu xanh vẫn còn mới nguyên, rất giống với chiếc xe Maserati màu trắng của Dạ Thiên Kỳ trước đây, hình như là anh ta sắm cho mình một cặp siêu xe này.
Tôi bất ngờ mở to mắt: Xin hỏi, đây là anh thuê hay anh mua thế? Tôi trợn mặt nhìn Dạ thiên Kỳ.
Mua mà, vừa mua đấy. Anh đã cho người làm xong biển số rồi, tặng em đấy. Dạ Thiên Kỳ cười rạng rỡ, Anh ở đây một thời gian, không có phương tiện đi lại sao được? Hơn nữa, nếu em không cùng anh quay về, chiếc xe này anh sẽ dành tặng em.
Anh ta mà thấy nhẹ nhàng vô cùng, chẳng hề do dự chút nào cả.
Tôi lại há hốc miệng: Tặng tôi?
Đúng thế, có gì lạ không? Cũng may chiếc xe này là một cặp với chiếc xe kia của anh. Là anh tặng em, anh không keo kiệt như Lạc Mộ Thâm, tặng em cái xe BMW cũ rích, giống như xe qua mấy đời chủ vậy, muốn tặng em, thì phải tặng xe như thế này. Anh chọn cho em xe này ở thành phố A đấy, sau đó, cho người chuyển theo đường hàng không tới đây, như thế này, em cũng thuận tiện hơn, đi làm hay đi đâu, lái chiếc xe này, sẽ chẳng cần phải ngồi xe bus, hơn nữa anh nghĩ chắc là em cũng thích màu này, anh thấy em có rất nhiều những bộ quần áo có màu xanh rất đẹp. Anh ta không tính toán gì nói.
Tôi lặng im nhìn vào đôi mắt của anh ta, nhìn miệng của anh ta mấp máy nói, dường như muốn ngờ nghệch đi rồi.
Gã này tặng cho tôi một chiếc siêu xe đắt tiền một cách nhẹ nhàng đơn giản như thế này sao?
Tôi suy nghĩ trong đầu, nếu tôi lái chiếc xe này tới viện thú ý làm việc thì thật là đáng cười, đến viện trưởng của viện thú ý còn phải đi xe máy, tôi lại lái chiếc xe Maserati đắt tiền thì thật không thích hợp chút nào?
Rồi mọi người sẽ nghĩ tôi như thế nào?
Xe này chắc là đắt tiền lắm? bao nhiêu tiền? tôi nuốt nước bọt vào họng, thấp giọng hỏi.
Rẻ lắm, anh sợ em không muốn lái những loại xe đắt tiền, nên đã mua cho em loại xe có giá rẻ, chỉ có hơn 800 vạn thôi. Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Được rồi, khi anh ta vừa nói chỉ có 800 vạn, thực sự tôi rất muốn vả cho anh ta một cái vào mặt, anh có suy nghĩ về sự tự tôn của đồng nhân dân tệ không đấy hả?
Haizz, trong mắt của những gã nhiều tiền như hắn ta, tiền đã chẳng phải là tiền nữa, mà nó chỉ là giấy mà thôi.
Tôi liền có chút giận dỗi, tôi vẫn nên nguyền rủa những tay đầu thai này, tại sao bọn họ lại nhiều tiền đến vậy, còn chúng tôi thì lại liên tục gặp đen đủi, lại còn phải bay nhảy tới khắp nơi đi tìm việc, gặm rỉa bánh bao?