Giữa chúng tôi không đơn giản như mọi người nghĩ đâu, mà ác tâm ác tình lắm.
Tôi khẽ thở dài một tiếng.
Lúc này Âu Dương đi tới, anh ta tỏ vẻ thông cảm nhìn tôi: Nhụy Tử, cô đừng có nghĩ ngợi linh tinh, chúng tôi sẽ bảo vệ cô, nếu cố không muốn quay về cùng người đó, thì chúng tôi sẽ không để cô bị ép đi.
Tôi cười đau khổ một lúc, Lạc Mộ Thâm chắc chắn sẽ không mang tôi đi, nếu anh ta bắt ép tôi, thì ai có thể cản được anh ta chứ?
Anh ta đã buông tay rôi sao?
Phải, anh ta buông tay rồi.
Tôi không sao, cảm ơn mọi người quan tâm, mọi người tiếp tục làm việc đi. Tôi cười cố gắng tỏ vẻ thoải mái nói với mọi người.
Mọi người cũng cười rồi tiếp tục công việc, nhưng tinh thần của tôi chẳng thể nào tập trung được nữa.
Một chú chó, tôi tắm cho nó đến 3 lần, vẫn còn đang tiếp tục tắm, như muốn mòn hết lớp da của nó mất rồi. Tôi biết viện trưởng Âu Dương Nhiễm cảm thấy rất kỳ lạ đứng cau mày nhìn tôi.
Buổi tối, tổi rũ bỏ bận rộn và mệt mỏi quay về nhà, nhân tiện rửa mặt rửa tay, rồi nằm vật ra chiếc ghế sopha nhỏ trong phòng, cầm lấy điều khiển bật vô tuyến lên xem.
Vô tuyến đang chiếu chương trình thời sự, mà chủ đề đang nói là về giải trí.
Tôi đột nhiên nhìn thấy hình ảnh Lạc Mộ Thâm trong chương trình đó, tôi nhìn thấy anh ta mặc bộ đồ màu đen bước ra khỏi sân bay, sau đó ngồi vào chiếc xe tới đón.
Tôi thấy phóng viên giải trí cầm micro nói: Hôm nay, người đứng đầu tập đoàn Lạc Thị Lạc Mộ Thâm bị chụp được khi một mình tới thành phố S, rồi lại một mình quay về thành phố A, theo một nguồn tin, Lạc Mộ Thâm trong cả quãng đường đều cúi gục đầu, dường như rất buồn, không biết tổng giám đốc oai phong Lạc Mộ Thâm của chúng ta lần này tới thành phố A là vì ai đây? Là lý do nào khiến anh ta ưu tư cúi đầu ủ rũ như vậy, có rất nhiều phóng viên đã đánh liều áp sát muốn hỏi anh ta, nhưng anh ta không hề để ý đến. Nghe nói, hiện giờ anh ta còn đang sốt rất cao! Thật kỳ lạ, có người nói lúc trên máy bay anh ta luôn chăm chú nhìn vào một bó san hô màu xanh nữa!
Sau đó, một người dẫn chương trình khác cười nói: Gần đây chúng tôi phát hiện tổng giám đốc Lạc dường như đã thay đổi tính cách, Lạc Mộ Thâm trước đây, luôn đi cùng các cô gái minh tinh người mẫu xinh đẹp, cuộc sống luôn phóng khoáng, nhưng hiện giờ, Lạc Mộ Thâm đã thay đổi rất nhiều, không còn chiêu mộ thêm bất kỳ một cô nàng người mẫu diễn viên nào nữa, điều này làm mọi người vô cùng ngạc nhiên, rút cuộc Lạc Mộ Thâm thay đổi như vậy là vì điều gì? Là vì người tình trong lòng, mà hoàn toàn thay đổi như thế sao?
Ha ha ha Cô phóng viên trước đó cưới nói, Có khả năng này lắm chứ, nếu không Lạc Mộ Thâm đáp chuyến bay sớm như thế đến để tìm ai chứ? chỉ thấy, anh ta không giống với bình thường, tôi thấy lạ lắm, không biết cô gái nào sẽ là người tình cuối cùng của vị lãnh đạo lạnh lùng này đây.
Đó chắc chắn không phải cô và tôi rồi. Hai người dẫn chương trình đều cười lên.
Tôi im lặng nhìn lên màn hình vô tuyến, anh ta là tự đến thăm tôi.
Phải.
Nhưng, anh ta đau khổ như vậy...anh ta lại còn đang sốt rất cao nữa! Anh ta nhìn ngắm bó san hô màu xanh.....
Một giọt nước mắt rơi xuống từ trong khóe mắt của tôi, Lạc Mộ Thâm, thực ra, tôi thực sự rất thích anh, rất yêu anh.
Tôi chui mình vào trong chăn, khóc nức nở.
Không biết là tôi đã khóc bao lâu, tôi mới dần dần thiếp đi.
Trong giấc mơ, tôi vẫn thấy Lạc Mộ Thâm nhìn ngắm bó san hô màu xanh đó rồi nói với tôi: Nhụy Tử, quay về cùng anh có được không? Anh rất yêu em, anh không muốn mất em.
Tôi muốn bước tới phía anh ta, nhưng không hiểu sao không thể bước đi nổi, tôi cuống cuồng, vội nhìn xuống dưới chân, thì lại phát hiện ra hai chân đang bị chú Picachu đáng yêu ôm lấy.....
Không được đi, không được đi, chủ nhân của em mới là người yêu chị nhất. Pikachu phụng phịu nói với tôi. Tôi dường như chết đứng rồi.
Tít tít tít tít ..... Tôi đang luống cuống, thì nghe thấy một hồi chuông kêu lên, tôi lại cúi đầu xuống, chú pikachu đáng yêu ôm chân tôi không còn nữa, lại ngẩng đầu lên, Lạc Mộ Thâm cũng không nhìn thấy đâu nữa rồi.
Tôi đã tỉnh giấc, thấy chiếc chuông báo thức từ trong điện thoại của tôi kêu liên hồi, đến giờ rồi sao?Tôi với lấy điện thoại, nhưng phát hiện ra không phải là chuông báo thức mà là có người gọi điện cho tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, thì thấy mới có 5 rưỡi, tôi bất ngờ, lạ thật, sớm thế này mà ai đã gọi điện tới cho tôi đây?
Tôi lặng im nhìn số điện thoại gọi cho tôi hiện trên màn hình, thì ra đó là số điện thoại của thành phố A gọi tới? Ai đây? Hình như số này cũng quen lắm.
Nhưng tôi chẳng thể nghĩ ra được là ai nữa.
Tôi từng nói, khi tôi rời xa thành phố A, tôi đã để lại chiếc sim cũ trên tàu, tôi muốn quên đi quá khứ, thậm chí số điện thoại của vài người bạn học ở thành phố A tôi cũng không lưu.
Tôi thực sự không muốn nhắc đến khoảng thời gian ở đó nữa.
Nhưng, số điện thoại của ai từ thành phố A gọi cho tôi đây?
Tôi không muốn nghe, cho dù đó có là ai đi chăng nữa.
Ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài cửa sổ tôi thấy rất nhiều vì sao đáng sáng, thực sự là không muốn nghe cuộc gọi này.
Cho dù là ai, tôi cũng không muốn nghe.
Nhưng số điện thoại đó cứ gọi đi gọi lại mấy lần, tôi thở dài, nếu tắt máy đi, không có chuông, tôi còn có thể ngủ thêm được một lúc nữa rồi đi làm, nhưng nếu không tắt máy, thì nó cứ kêu liên hồi, tôi lại thở dài, haizz, muốn sống cuộc sống bình thường mà cũng không được nữa.
Tôi cầm lấy điện thoại một lúc lâu, số điện thoại đó vẫn cứ hiện lên chờ tôi nghe máy.
Tôi đành phải trượt màn hình, nghe cuộc gọi rồi.
Tôi áp điện thoại vào tai, mệt mỏi nói: Alo, ai vậy?
Giọng nói của tôi có chút bực bội, ai làm phiền giấc ngủ của tôi đây? Bực mình chết mất.
Thực sự tôi chỉ muốn moi cái người đang gọi cho tôi ra khỏi điện thoại, rồi đạp cho người đó một phát lăn quay ra nền nhà, rồi dẫm lên người anh ta cho bõ ghét.
Vì thế giọng điệu của tôi chẳng lịch sự chút nào, có thể nói là vô cùng mất lịch sự.
Giọng nói của người trong điện thoại rất nhẹ nhàng: Alo, Nhụy Tử....
Giọng nói nghe như là muốn nịnh nọt một ai đó, tôi vẫn nghe không ra đó là ai. Dù sao trong cái thời tiết này nhận được cuộc gọi kiểu này cũng có cảm giác hơi sờ sợ.
Tôi chớp chớp mắt, cảm giác mình đã tỉnh táo hơn, tôi run rẩy hỏi: Anh là ai đấy...
Người bên kia tiếp tục nói: Lạnh quá, sắp đông cứng cả người rồi, đông bắc đúng là cái vùng chết chóc....
Giọng nói run run, tôi vẫn không nghe được ra là ai.
Mẹ ơi, ai vậy, chỉ nói mỗi câu lạnh quá, là ma muốn đóng băng người à?
Tôi lập tức cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Rút cuộc anh là ai? đừng có giả bộ thần bí như thế. Bà đây chính là vô thần luận giả, không sợ anh đâu. Tôi lạnh lùng nói.
Giọng nói đó lại cười lên: Nhụy Nhụy, sao e quên anh nhanh thế hả? Anh đau lòng lắm đấy, vất vả lắm anh mới tìm được em. Anh đang đứng dưới nhà của em đây, mau xuống đây đi, anh sắp chết cóng rồi đây này. Giọng nói đó vừa cười vừa nói.