Tôi khẽ lắc đầu, lại nhìn kỹ chiếc xe anh ta đang lái, đúng là không thể nhìn bề ngoài con người mà đánh giá được, trước đây tôi cứ nghĩ rằng những người lái những chiếc xe này thường là bọn chơi bời lêu lổng, đua đòi phá phách, anh ta đeo sợi dây chuyền lớn, tóc thì cắt trọc phía sau gáy, nhưng thực sự tôi không ngờ rằng người giúp tôi bắt cướp lại là một người có gương mặt hiền lành đáng yêu như vậy.
Khụ, cảm ơn anh rất nhiều. Tôi cố gắng che đậy sự bất ngờ của mình.
Không có gì, tôi vốn dĩ cũng rất ghét những kẻ trộm cướp này, huống chi lần này giúp cô, là vì cô là một cô gái xinh đẹp đáng yêu như thế mà. Âu Dương Nhiễm lại mỉm cười, mỗi khi anh ta cười, luôn tạo ra một không khí nhẹ nhàng ấm áp....
Chỉ là không ngờ được rằng, một cô gái xinh đẹp đáng yêu dịu dạng như cô lại có thể dũng cảm như vậy! Âu Dương Nhiễm vừa nói, vừa cười bước xuống xe, chủ động nhặt chiếc giày cao gót mà lúc nãy tôi dùng để ném tên cướp, sau đó anh ta lại cúi thấp người xuống giúp tôi đi lại giày.
Ôi ôi, tôi tự đi cũng được mà. Tôi thực sự hơi ngại, sao có thể làm phiền người lạ đi giày cho tôi chứ? Tôi liền rút chân của mình lại. Vừa rồi tôi đã quá hùng hổ rồi, thật là thất lễ quá đi!
Không sao, giờ cô cũng không tiện. Âu Dương Nhiễm vừa nói, vừa ngồi xuống dưới chân tôi, sau đó lấy ra một túi giấy ướt, rồi nhẹ nhàng lau sạch bàn chân cho tôi, sau đó giúp tôi đi lại chiếc giày còn lại. Con người này thực sự rất tốt. Rất hiền lành.
Xin cảm ơn anh một lần nữa! Tôi hơi thẹn thùng nói lời cảm ơn.
Một lần nữa nói, không có gì. Âu Dương Nhiễm vừa nói, vừa ngồi lên chiếc xe máy của mình, anh ta quay xe, Đi đâu, tôi đưa cô đi?
A, không cần đâu. Nhà tôi ở gần đây rồi. Tôi vội từ chối, bản thân cũng không muốn gần một người vừa mới gặp như thế, tuy rằng người đàn ông này là người đã giúp đỡ tôi.
Nhưng....vẫn nên dùy trì khoảng cách là tốt nhất!
Thế thì, hi vọng sau này sẽ gặp lại! Âu Dương Nhiễm cũng không hỏi thêm nữa, anh ta cười với tôi, Vậy thì, tạm biệt nhé, người đẹp.
Chiếc xe lao đi như một cơn lốc, màu xanh của chiếc xe xa dần xa dần.
Tôi nhìn chiếc túi vừa lấy lại được trong tay mình, tôi mới yên tâm quay lại căn nhà thuê của tôi.
Trời ơi, nếu không gặp người tốt như Âu Dương Nhiễm giúp đỡ, chắc có lẽ tôi sẽ bi thảm lắm.
Tôi lau mồ hôi trên trán, cũng may là tôi vẫn còn vận may, vẫn còn có người giúp đỡ tôi.
Điều này không có nghĩ là, tôi bắt đầu sẽ có nhiều may mắn đấy chứ?
Lúc này tôi đang lạnh cóng toàn thân, muốn nhanh chóng về nhà nhảy vào bồn nước nóng cho ấm.
Đương nhiên, phòng tắm của tôi bây giờ không còn được như chỗ ở trước đây, chỉ là lắp một vòi nước nhỏ trong phòng vệ sinh, tôi nghĩ cũng được, tắm như thế đi.
Nhưng bây giờ thực sự tôi không thể lấy đen đủi để hình dung nữa, tôi của hiện tại, chẳng khác gì thần đen đủi cả, khi tôi cởi bỏ quân áo xong để chuẩn bị tắm, thì đột nhiên lại bị mất nước rồi.
Đúng, quá đen, mất nước rồi, mà lại là đúng lúc người tôi hôi mù, bẩn thỉu.
Sao không mất sớm hoặc muộn một chút đi, chứ mất đúng lúc này làm gì, tôi nhắm mắt cầu mong có nước đến, nhưng chẳng có giọt nước nào chảy ra cả, cho đến khi người tôi đông cứng như một khối băng, những bụi bẩn đá bám vào cơ thể, thì nước cũng vẫn chưa có, hết cách, bó tay, tôi không thể ngồi chết cóng ở đây để đợi nước được?
Tôi kéo khăn tăm, lau những vết bẩn dính trên người, nghĩ đi ra mặc quần áo, rồi đợi có nước hẵng hay, nhưng cũng có thể vì quá lạnh, làm cho chân của tôi chẳng còn cảm giác, tôi cố lê bước, kết quả là đã ngã từ trên bậc nhà tắm xuống, đầu bị đập vào tường, sau đó tôi ngã xuống nền nhà, thiếu chút nữa thì ngất lịm đi rồi.Tôi dường như chẳng thể tự đứng dậy, co rúm dưới nền nhà, đau đớn chẳng thể khóc nổi, cuộc sống chẳng nhẽ là như thế này sao? Khi bạn hạnh phúc, bận giống như người được thượng đế lựa chọn, đó đúng là vận may này nối tiếp vận may kia tới, hạnh phúc đến bất ngờ đến mức chẳng thể tin nổi, nhưng khi bạn đen đủi, thì bạn giống như đã ôm con của Diêm Vương ném xuống giếng sâu vậy, lúc đó vận đen này chưa hết thì vận đen khác đã lại đến, uống nước cũng buốt răng, giống như kiểu rơi vào vũng nước, rồi những người xung quanh cầm đá đập vào đầu bạn.
Lúc tôi còn bên cạnh Lạc Mộ Thâm, đó thực sự là một khoảng thời gian may mắn đối với tôi, cảm giác giống như ngày nào cũng nhặt được tiền, khắp nơi xung quanh tôi đều là may mắn, còn bây giờ thì sao, tôi như là đã bắt tay với thần đen đủi, có khi nếu tôi chết ở đây chắc cũng chẳng có ai biết cả mất?
Tôi chẳng mặc gì nằm trên nền nhà lạnh cóng, cảm giác như trái tim đã bị đóng băng, tôi muốn khóc, nhưng tôi lại nhớ đến lúc lần đầu tiên tôi ở trong viện St Mary khi đó, cũng là bị trơn mà ngã nằm trên nền nhà, Lạc Mộ Thâm ở đó đưa tay ra ôm tôi đứng dậy.
Còn bây giờ, anh ta sẽ chẳng bao giờ ôm tôi nữa. Cũng không có ai đỡ tôi đứng dậy cả.
Vừa nghĩ tới đây, tôi thấy đau đớn vô cùng, cuối cùng cũng đã khóc, tôi tự nói với bản thân mình: Nhụy Tử, mày không dậy cũng không sao, nhưng mày sẽ chết cóng dưới cái nền nhà này đấy.
Đợi mày chết rồi, vài hôm sau cái xác bốc mùi hôi thối, tự nhiên sẽ có người báo cảnh sát, đến lúc đó, sẽ có người phá cửa lôi mày ra ngoài, sau đó, trên trang thời sự sẽ có xuất hiện dòng tin: Nữ sinh viên chết lõa thể trong phòng trọ....
Mẹ ơi, tôi lập tức rùng mình, tôi sẽ thê thảm như thế sao? Liệu đến lúc đó pháp ý có mổ xác tôi ra khám nghiệm không....Nghĩ tới đây, toàn thân tôi đã nổi hết cả da gà....
Tôi không thể chết như thế được!
Nghĩ tới đây, tôi liền lấy hết sức đứng dậy, Tô Tư Nhụy, chết, cũng không được chết một cách không có tôn nghiêm như thế chứ?
Không có Lạc Mộ Thâm thì đã sao? Mày còn chưa đến 23 tuổi, mà mày đã định chết một cách hoang phí như thế sao?
Hừ, Tô Tư Nhụy tôi đây không ăn hại như thế đâu, tôi biết đâu còn có thể vượt qua được cả thiên đế đấy?
Nghĩ đến đây, tôi lau nước mắt, lúc này dũng khí đã đầy ắp.
Nhụy Tử. Cố lên!
Ngày hôm sau, tôi đến đại lý sim thẻ làm lại một chiếc sim điện thoại mới, sau đó đi in thêm hồ sơ xin việc, may mà bản mềm hồ sơ xin việc của tôi vẫn còn lưu trong usb.
Tôi gửi mấy hồ sơ tới các trang tìm việc, cùng các bạn sinh viên mới tốt nghiệp lao vào tìm kiếm một công việc cho mình, trước đây tôi còn nghĩ mình sẽ dễ dàng tìm được một công việc tốt, nhưng bây giờ tôi thực sự quá thê thảm rồi.
Người khôn của khó, công việc tốt bây giờ có quá ít, mà nếu có thì cũng chẳng cần đến một đứa vừa mới tốt nghiệp ra trường như tôi, cho dù tôi nghĩ tôi là một đứa học tập xuất sắc. Những công ty đang cần tuyển người mà giống như Lạc Thị quả thật ít đến mức đáng thương! Huống chi bây giờ đã là cuối năm rồi, những công ty cần người lại càng ít.
Vừa nhìn thấy tôi là sinh viên mới ra trường, đơn vị cần người đó đã lập tức lắc đầu nguây nguẩy, nhìn tôi tỏ vẻ không cần.
Mẹ ơi, sao lại xem thường những sinh viên mới tốt nghiệp thế chứ?
Ứng tuyển đã hai ngày, đầu óc tôi mệt mỏi vô cùng, nhưng cũng chẳng tìm được một công việc thích hợp cho mình.
Haizz, tôi lại sửa lại hồ sơ của mình, viết là tôi đã từng làm việc 4 tháng ở Lạc Thị.
Tôi cho rằng, kinh nghiệm làm việc ở Lạc Thị của tôi sẽ có thể tô điểm cho tôi một chút lợi thế, nhưng tôi lại nhầm rồi.