Khi tôi đang định vùng dậy, thì thân hình cao to đó của Lạc Mộ Thâm đã ngồi vào bên cạnh, anh ta đưa tay ra lấy hết sức ghì tôi lại, tôi không thể cử động được nữa.
Tôi vừa quát mắng, vừa vùng dậy, nhưng dường như Lạc Mộ Thâm chẳng nghe thấy gì, anh ta ra lệnh cho lái xe khởi động rồi phóng đi.
Lái xe chạy rất nhanh, như một mũi tên, chúng tôi đã đến được nơi tôi ở.
Chiếc xe dừng lại, Lạc Mộ Thâm lôi tôi ra khỏi xe, sau đó vác tôi như vác một chiếc bao tải trên vai, đi một mạch vào trong thang máy, rồi vác tôi vào trong.
May mà bên trong thang máy không có ai, không có ai nhìn thấy cảnh tượng này.
Đương nhiên, có người nhìn thấy thì có làm sao chứ? tôi còn sợ xấu hổ sao?
Mặt của tôi còn chưa đủ dày lắm sao?
Từ ngày quen Lạc Mộ Thâm, chẳng phải tôi đã rất nhiều lần phải mất mặt rồi còn gì? có phải xấu hổ thêm một lần nữa thì cũng có chết ai.
Thế nên tôi lấy hết sức chửi rủa Lạc Mộ Thâm, giống như anh ta là kẻ thù giết ba mẹ tôi vậy.
Trên thực tế, anh ta đúng là kẻ thù của tôi, anh ta đã dùng một con dao mềm mại, nhẹ nhàng giết chết trái tim yêu thương anh ta của tôi.
Lạc Mộ Thâm moi chìa khóa từ trong túi của tôi ra mở cửa, vác tôi đi vào trong phòng.
Khốn nạn, anh bỏ tôi ra! Tôi vẫn chửi mắng.
Lạc Mộ Thâm vừa buông tay, ném tôi như ném một bao cát xuống ghế sopha, tuy êm, nhưng đầu của tôi đập vào lớp da đó, vẫn cảm thấy hoa hết cả mắt.
Tôi vùng dậy, ngồi kiểu quỳ trên ghế sopha, hằm hằm nhìn thẳng vào mắt Lạc Mộ Thâm. Tôi nghĩ biểu cảm của tôi lúc này rất hung ác, như muốn nuốt chửng anh ta vậy.
Nếu có người giúp tôi chụp lại cảnh này, thì chắc chắn nhìn trông rất dữ tợn.
Trên thực tế, tôi chỉ có hung dữ bề ngoài, để che đậy đi sự yếu đuối từ sâu trong trái tim của tôi.
Lạc Mộ Thâm đứng trước mặt tôi, còn tôi thì quỳ trên ghế sopha. Bốn con mắt của chúng tôi lườm nhau, hai bên lườm nhau đến nỗi mắt sắp lòi cả ra ngoài.
Không biết là bao lâu sau, Lạc Mộ Thâm là người mở miệng trước, anh ta nhìn tôi nói: Mắt cô trợn to thế để làm gì? Định nuốt chửng tôi hả? Như thế mới trút hết được tức giận sao?
Không sai, thằng cha này đúng là cả một bụng đầy đạo lý.
Tôi cười nhạt một tiếng, trong đầu giống như vừa mở ra một bộ phim hồi tưởng lại tất cả những gì liên quan đến chúng tôi. Bao gồm lúc mới quen, đến thân thiết rồi đến.....nhưng, tôi lại không nghĩ ra tất cả những gì đằng sau, lại là Tử Gia.
Bởi vì Tử Gia, anh ta mới chăm sóc tôi, mới cưng chiều tôi, còn nếu như không có Tử Gia, anh ta có thể sẽ chẳng thèm nhìn tôi đến một lần.
Đúng, anh ta là một người anh tốt, anh ta làm rất tốt sự gửi gắm của Tử Gia, Tử Gia bảo anh ta chăm sóc tôi, nên anh ta đã chăm sóc tôi như thế.
Còn tôi thì sao? Ngốc nghếch luôn cho rằng mình là một cô bé lọ lem may mắn, tôi tự cho rằng mình đã nhận được sự chú ý của một vương tử đẹp trai, hấp dẫn.
Nghĩ tới những điều chua xót đó, nước mắt của tôi lại trào ra, từng dòng nước mắt rơi xuống, chẳng thể dừng lại được.
Tôi khóc đến thảm thương.
Thời gian vừa rồi tôi hạnh phúc bao nhiêu, thì bây giờ chua xót bấy nhiêu, kỳ vọng bao nhiêu, thì thất vọng gấp bội phần.
Trước đây tôi tưởng rằng mình đến đường thiên đường, nhưng không ngờ rằng đó lại là địa ngục.
Tôi nhìn Lạc Mộ Thâm, vẫn không ngừng khóc.
Nước mắt hai hàng, tôi dần dần chẳng còn nhìn rõ biểu cảm trên mặt của Lạc Mộ Thâm. Chỉ nghe thấy giọng nói của anh ta: Nhụy Tử, cô đừng như thế nữa được không? Chẳng lẽ tôi vì sự gửi gắm của Tử Gia đối tốt với cô là sai sao? Chẳng lẽ cô muốn tôi đứng nhìn cô tự sinh tự diệt, không quan tâm để ý cô mới là đúng sao? Nhụy Tử, sao cô cứ phải làm mọi thứ phức tạp lên thế, tôi tốt với cô, cô nên yên tâm mà hưởng thụ là được rồi, sao cứ phải tự hành hạ mình khổ sở như vậy, chẳng nhẽ cô muốn Tử Gia trên thiên đàng phải buồn lòng sao? Cô có thể chín chắn hơn một chút có được không? Tôi cứ tưởng rằng những hi sinh của Tử Gia dành cho cô sẽ khiến cô cảm động, để cô hiểu ra được mọi chuyện, nhưng tại sao cô vẫn cứ ngây thơ như một đứa trẻ, khiến cho mọi người ai cũng phải lo lắng, bối rối.
Anh ta không nói những lời này thì còn được, anh ta nói như thế, dường như có một con dao găm cắm thẳng vào miệng của tôi.
Sao anh ta có thể tàn nhẫn như vậy?
Anh ta đang quở trách tôi sao?
Tôi vì nhàn rỗi sinh nông nổi sao?
Lạc Mộ Thâm, chẳng nhẽ đúng là anh không hiểu trái tim của tôi sao? hay là anh không muốn hiểu?
Tôi nhìn anh ta qua những giọt nước mắt, giọng nói đau khổ đáp lại anh ta: Lạc Mộ Thâm, tôi muốn thôi việc. Buông tha cho tôi đi đi!
Lạc Mộ Thâm chăm chú nhìn tôi, im lặng hồi lâu, anh ta khẽ lắc đầu nói: Không được.
Trong giọng nói của anh ta, vẫn là sự bá đạo độc đoán đó.
Tôi lập tức cứng họng, cảm giác như cổ họng của tôi bị một bàn tay vô tình nhét vào trong, tôi lặng im một hồi lâu mới lấy lại được tinh thần cho mình.
Đợi cho cảm giác khó chịu đó qua đi tôi mới lớn giọng nói: Tại sao lại không được? Tôi bị bán cho anh hay là tại sao? Đúng, tôi xấu hổ tôi đáng đời, tôi không lên lao vào cuộc sống của anh, không nên yêu anh, không sai, tôi không nên yêu một công tử kiêu ngạo như anh, được rồi, tôi biết anh coi tôi chẳng có ý nghĩa gì, vậy thì, tôi xin anh hãy buông cho tôi đi, như thế có được không? Tổng giám đốc Lạc đáng kính, anh có thể dành cho tôi một chút tự tôn có được không? Anh cho tôi đi có được không? Rút cuộc tôi đã phạm tội gì với anh chứ? Kiếp trước tôi nợ gì anh chứ? Được, nếu như là tôi nợ anh, bây giờ anh khiến tôi thành ra như thế này, thì chính là tôi đã trả nợ anh rồi đấy, anh cứ coi như tôi là một quả rắm của anh, anh đánh ra đi? Tử Gia bảo anh chăm sóc tôi, cậu ta bảo anh làm cho tôi sống không bằng chết sao? Anh tưởng rằng như thế là tốt cho tôi sao? Lạc Mộ Thâm, nhìn thấy tôi đau khổ như vậy, nên anh sung sướng, hân hoan như thế, anh cảm thấy anh hoàn thành trách nhiệm của Tử Gia giao cho à?”
Tôi giận dữ nói lớn.
Nếu như lúc này trước mặt tôi có một con dao, tôi thực sự rất muốn cầm lấy con dao đó mổ xẻ lồng ngực của tôi ra, moi lấy trái tim của tôi, để anh ta nhìn xem trái tim của tôi đã phải chịu nhiều thương tích đến mức nào.
Tôi thực sự không biết rút cuộc trong lòng Lạc Mộ Thâm nghĩ những gì, anh ta im lặng nhìn tôi, một lúc lâu sau mới cất tiếng nói: Tôi đồng ý với Tử Gia, tôi phải làm cho cuộc sống của cô tốt hơn, tôi phải giúp cô tìm....một người..... chân thành và hợp với cô, đây là điều tôi nhận lời với Tử Gia, tôi nhất định phải làm cho xong.
Không biết tại sao, giọng nói của anh ta có gì đó run rẩy, lắp bắp.
Trái tim tôi, lại bị cứa thêm một vết thương nữa rồi.
Tôi dường như có thể nghe thấy âm thanh của nhát cứa sắc lẹm đó vào trái tim của tôi.
Tôi khẽ nhắm mắt lại: Lạc Mộ Thâm, anh đừng có cho rằng cái gì mình cũng đúng nữa, anh nghĩ là chỉ có tôi ở bên cạnh anh, đón nhận sự sắp xếp của anh, thì tôi mới sống tốt được à? Vậy thì tôi nói cho anh biết, tôi sẽ chẳng thể sống tốt được, bởi vì anh đã nhúng tay vào cuộc sống của tôi, anh cũng không bao giờ có thể bù đắp được những tổn thương anh gây ra cho tôi.
Giọng nói của tôi chứa đầy sự căm phẫn.
Tổn thương gì? Lạc Mộ Thâm đột nhiên cao giọng, Tổn hại gì chứ, Tô Tư Nhụy cô có thể phân biệt rõ ràng được không? Cô cho rằng tôi đón nhận tình cảm của cô tức là không làm tổn thương cô sao? Cô cho rằng tôi tránh xa cô, không phải là để tốt với cô sao? Cô cho rằng cô yêu tôi, còn tôi thì không đón nhận, tức là làm tổn thương cô, thế thì cô thực sự quá ngây thơ đấy, Tô Tư Nhụy, tôi nói cho cô biết, giờ cô đau khổ trước, còn tốt hơn sau này cô phải đau khổ gấp trăm nghìn lần. Tôi nói cho cô biết Tô Tư Nhụy, tôi làm như thế chính là có trách nhiệm với cô, tôi thấy việc tôi làm là đúng, thì tôi làm thôi!