Ài, được rồi, phục cậu rồi, Đại Thâm, chúng tôi thua rồi. Phương Trạch Vũ bọn họ cuối cùng đành phải nhận thua, ba người vừa thở dài, vừa ký vào tấm séc, Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên mỗi người một trăm vạn, còn Lương Cẩn Hàn đã thua mất hai trăm vạn.
Mắt tôi như muốn xanh lên, chỉ có một lúc mà đã có trong tay tận bốn trăm vạn rồi?
Những người lắm tiền nhiều của này, đúng là làm gì cũng chẳng sợ hết tiền!
Lạc Mộ Thâm tươi cười nhận lấy ba tấm séc, sau đó đưa cho tôi : Cầm lấy!
A? Tôi giống như vừa cầm phải bát canh còn nóng, Tôi giữ sao?
Ừ, không phải đã nói rồi à ? Hai trăm vạn cho cô, còn hai trăm vạn còn lại của tôi cô cũng giữ lấy, sau này đi đâu chơi, mua gì, đều lấy từ số tiền đó mà tiêu, một người tiếc tiền như cô, khiến tôi phải như thế đấy. Lạc Mộ Thâm nói một hồi.
Mặt tôi đã đỏ bừng, Lạc Tổng, tôi như thế lúc nào vậy?
Miệng tôi nói như thế, nhưng trong lòng còn đang hồi hộp, bụng sôi lên sùng sục vì lại được cầm trong tay mấy trăm vạn, đây có phải là đang mơ không? Sao kiếm tiền lại dễ thế nhỉ ? Đây dường như là một giấc mơ có thật, đúng là tôi đang mơ sao?
Tôi tự véo mạnh vào cánh tay mình, chỉ sợ là tôi đang nằm mơ, sau khi tỉnh dậy thì tất cả đã tan biến, trống rỗng.
Gan Mộ Thâm đúng là vẫn to lắm, nếu không sao có thể được coi là đại ca của chúng ta, nhưng mà Nhụy Tử, có phải cô sợ quá mà cứ ẩn trong vòng tay của Mộ Thâm vậy ? Tần Hạo Nhiên chớp mắt nhìn tôi, vẻ mặt chứa đầy vẻ bỡn cợt.
Trước mặt tôi như tối sầm, thật là, tôi đâu có sợ đến mức phải như thế hả, chỉ có Lạc Mộ Thâm mới sợ đến mức phải gục vào tôi mới đúng ?
Tôi đang nghĩ như thế, nhưng không thể nói ra khỏi miệng, tôi là thư ký của Lạc Mộ Thâm, đương nhiên phải làm cho sếp của mình được hãnh diện, tự hào mới phải.
Đương nhiên tôi cũng rất sợ, đúng là rất sợ, nhưng may mà có sếp của tôi ở bên cạnh, làm cho tôi có thêm dũng khí và sức mạnh, vì thế tôi mới kiên trì đến cuối được, với tác động tinh thần từ sếp, tôi đã lập tức cảm thấy yêu ma ác quái chẳng là cái gì cả, tất cả đều là hổ giấy, cho nên tôi đã dũng cảm tiếp tục. Tôi cười nói.
Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên bất ngờ phun hết nước trong miệng ra : Xì
Lạc Mộ Thâm lườm tôi một cái, lạnh lùng nói : Mấy câu nịnh nọt này nghe sao thấy khó chịu vậy ? Giống như tôi đã chết, được sánh ngang với những anh hùng dân tộc vậy.
Tôi thầm nói trong bụng : úi giời, người ta là anh hùng biết chưa, anh xem phim kinh dị chút nữa thị cấu rách thịt tôi đấy.
À À, trong lòng tôi, sếp tôi chính là một anh hùng ! Tôi tâng bốc anh ta lên đến cực đỉnh.
Thôi thôi thôi, đừng có tâng bốc nữa, còn tâng bốc tôi nữa là tôi nôn hết ra đấy. Lạc Mộ Thâm cau có lườm tôi.
Vâng. Tôi mím môi cười không dám hở miệng, anh tưởng là tôi thích nói mấy câu đó lắm à ?
Lạc Mộ Thâm cười nói : Hôm nay kiếm được nhiều tiền như vậy, thực sự là thấy rất vui, như thế này, tôi không phải là người ăn độc, ngậm tiền, ngày mai là cuối tuần, tôi mời mọi người đi Thụy Sĩ trượt tuyết được không.
Cái này hay đấy. Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên lập tức tươi tỉnh trở lại, Tớ đang nghĩ không biết cuối tuần làm gì đây, bình thường áp lực tinh thần quá lớn, muốn tìm một nơi nào đó thư giãn một chút. Đi trượt tuyết thì đúng là hay đấy.
Đi trượt tuyết? Tôi cũng hào hứng nói, Có cho em đi cùng không ?
Đương nhiên là cho em đi cùng rồi, em không đi thì anh cũng chẳng có hứng thú mà đi nữa. Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ cùng đồng thanh nói, Nhụy Tử đầu lợn, em không biết trong mắt bọn anh bây giờ em quan trọng với bọn anh như thế nào đâu.
Tôi cảm thấy buồn nôn.
Hai người này.
Ừ, mọi người đã đều đồng ý như thế rồi, thì ngày mai chúng ta sẽ đi Thụy Sĩ trượt tuyết. Tôi sẽ cho người nạp bốn trăm vạn này vào thẻ Visa của Nhụy Tử, sẽ dùng số tiền này để chi tiêu, tiền kiếm được, không tiêu thì khó chịu lắm! Lạc Mộ Thâm nhìn đồng hồ, Hôm nay cũng mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn đi sớm.
Lúc này Phương Trạch Vũ cười nói : Mộ Thâm, dù sao ngày mai đều đi cùng nhau, tối nay đến nhà tớ ngủ đi, buổi tối có thể đánh bài nói chuyện cho vui.
Đúng đúng đúng, ý kiến hay. Tần Hạo Nhiên cũng vội nói, Mấy bọn mình lâu lắm rồi không ngủ cùng nhau. Hồi nhỏ thường xuyên được ngủ cùng, nhớ hồi đó thật.
Lương Cẩn Hàn lạnh lùng nói : Đó là vì mấy người các cậu đào hoa phong lưu, giờ đi ngủ lúc nào chẳng ôm gái bên cạnh.
Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên ngại ngùng cười đen tối.
Cậu để bọn tớ đến nhà cậu, là vì cậu sợ, không dám ngủ một mình đúng không ? Lạc Mộ Thâm nhìn Phương Trạch Vũ châm chọc hỏi.
Gì thế. Phương Trạch Vũ cười nói, Bản tính thật khó dời, Mộ Thâm sao cậu lúc nào cũng châm chọc người khác thế nhỉ ? Được rồi, cứ cho là bọn tớ gan bé, bị bộ phim kinh dị này làm cho sợ rồi, tối nay ngủ cùng nhau đi, nếu vẫn còn sợ hãi, không dám đi vệ sinh, thì đóng bỉm cả luôn.
Tôi suýt nữa bật tiếng cười ra khỏi miệng, mấy chàng nam tử hán này thật là!
Được, tối nay ngủ cùng nhau, nếu không ngủ được sẽ đánh bài. Lương Cẩn Hàn và Tần Hạo Nhiên cũng hoàn toàn tán đồng.
Nhụy Tử cũng đến nhé, em có một mình, không sợ à ? Phương Trạch Vũ nháy mắt đùa cợt nhìn tôi nói.
Em... Tôi ấp úng miệng, bọn họ nói là, tối nay tôi ở một mình, cứ nghĩ tới tình tiết của bộ phim kinh dị đó, tôi liền cảm thấy nữ quái đang bay trước mặt mình, vậy thì một mình tôi ở trong phòng....mẹ ơi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu tôi không phải ở một mình, thì lúc này, đã muộn rồi, tôi ở đâu đây?
Tôi ngẩng đầu nhìn bốn anh chàng phong thái hiên ngang, đẹp trai sáng ngời, chung nhà chung mái với mấy gã này ? Liệu có ổn không ?
Thấy tôi còn đang lưỡng lự, Tần Hạo Nhiên cười vỗ vào vai tôi nói : Nhụy Tử đầu lợn, em còn lo lắng gì chứ ? Mấy người bọn anh đây đều là những người anh tốt cả đấy, em còn sợ gì nào ? Còn có thể làm gì em được chứ ? Bọn anh đã từng nói sẽ luôn bảo vệ em còn gì, bọn anh tốt với em như thế, em lại còn nhìn bọn anh với con mắt nghi ngờ như thế, thực sự là làm bọn anh đau lòng quá.
Anh ta thể hiện bộ dạng thất vọng, đúng là diễn sâu quá đấy!
Tôi lạnh lùng nói : Chính là vì các anh là đại nam nhân, em mới lo, em là một cô gái đơn thân trong trắng, buổi tối ở cùng mấy người các anh, em không có gan như thế, hơn nữa, các anh đều là những người phong lưu,....
Mẹ ơi, Nhụy Tử đầu lợn, em nói như thế, đúng là như cắt từng khúc ruột của anh đấy, có dùng cả tấn thuốc điều trị cũng chẳng khỏi nổi, ai nói bọn anh phong lưu nào, thực ra bọn anh một chút cũng không có kiểu tính cách đó, anh thề, đúng là như thế đấy. Tần Hạo Nhiên chớp đôi mắt to, tỏ vẻ oan ức nhìn tôi nói.
Ha ha, Tôi bật tiếng cười, “Trí nhớ của em vẫn còn tốt lắm, em còn nhớ lần trước chúng ta cùng đi Maldives, các anh chẳng mỗi người ôm một cô còn gì.”
Tôi vẫn còn nhớ cái cảnh bọn họ tình cảm với nhau, như muốn trêu tức kẻ độc thân tôi đây lúc đó. Cảnh tượng đó tôi chưa quên được đâu!
Đó chỉ là chơi bời thôi mà ? Em nên nhớ là, vui chơi, những người bình thường khi đi hát, cũng còn gọi các em gái đến phục vụ còn gì, bọn anh chỉ dẫn những cô gái đó đến chơi cùng thì có gì không đúng đâu, thực ra anh cũng rất trong sáng, hồi còn đi học anh còn được mệnh danh là Tiểu thuần khiết đấy. Phương Trạch Vũ vội nói.
Tôi lại một lần nữa muốn ói.
Lời của bọn họ, một chữ tôi cũng không tin, không, đến dấu chấm, dấu phẩy tôi cũng chẳng tin được.