Giọng người thanh niên qua sóng điện từ cười : Tô Tư Nhụy, anh là Đỗ Vân Phong, cô của anh nói anh và em ở cùng một thành phố, nên đã cho anh số điện thoại của em, tối nay em có rảnh không ? Chúng ta cùng nhau đi ăn, trò truyện một chút có được không ?
Tôi lập tức thấy lúng túng, chán ghê, lại là người mà mẹ nói là gọi điện đến đây mà.
Tai sao lại nhanh như vậy chứ ?
Tối nay em rảnh không ? Chúng ta cùng nhau đi ăn, nói chuyện ? Đỗ Vân Phong đó lại nói.
Em.... Giờ em đang đi ăn cùng bạn. Tôi đành phải nói vậy.
Vậy muộn một chút cũng được, chúng ta đi uống cà phê được không ? Đỗ Vân Phong liên tục nói.
Vậy... được rồi. Tôi thực sự không thể từ chối, người ta đã nhiệt tình như vậy, hơn nữa, dù sao cũng là người quen của mẹ và cô Tiêu, tôi cũng nên đi thì đúng hơn, không thể để họ mất mặt vì mình được, như thế sau này mẹ tôi còn mặt mũi nào mà gặp cô Tiêu nữa ?
Hơn nữa, có thể tôi đang thực sự quá cô đơn, nếu đúng là có thể bắt đầu cho một mối tình mới, cũng có thể tôi sẽ rất vui đúng không ? Mà tôi cũng không phải đỏ mặt khi mỗi lần gặp Lạc Mộ Thâm nữa ? Như thế tôi cảm giác như mình đã được giải thoát.
Nghĩ tới đây, tôi gật đầu : Vâng, địa điểm anh chọn đi.
Thế là, chúng tôi hẹn bảy rưỡi tối gặp nhau ở nhà hàng Lá phong.
Đặt điện thoại xuống, tôi thở một hơi thật dài, haizz, cơm trộn cũng là ngon rồi.
Ồ, đúng là lại bắt đầu yêu rồi à? Cô không phải cứ mãi bảo thủ như thế chứ ? Lạc Mộ Thâm đột nhiên nói.
Tôi cười đau khổ nói : Là do mẹ tôi sắp đặt, không đi không được, hơn nữa, tôi nghĩ tôi cũng nên tìm cho mình một tình yêu rồi, để không lãng phí thời gian nữa.
Lạc Mộ Thâm khẽ mỉm cười : Ồ, là như thế à, vậy trước khi đi nhớ là trang điểm cho đẹp một chút, biết đâu bị cho leo cây, thì đau đớn lắm.
Xí, tôi lại mất giá thế sao ? Sao tôi lại bị cho leo cây chứ ?
Tôi chớp mắt nói : Đây là việc tự nhiên, không cần Lạc Tổng phải quan tâm. Anh mới đáng bị lừa đấy! Đúng là mồm con quạ, Tô Tư Nhụy tôi đây thảm như thế sao ?
Được rồi, cơm thì đã ăn rồi, canh cũng uống rồi, tôi đi đây. Lạc Mộ Thâm đứng dậy, biểu cảm trên mặt chẳng ra sao cả, có thể nói là rất không tốt.
Vâng, chào Lạc Tổng. Tôi đành nói.
Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, trong mắt như muốn biểu cảm một điều gì đó rất phức tạp, sau đó đi thẳng chẳng còn nhìn lại.
Đúng là, hình như đang rất tức giận.
Người đẹp bên anh cả đàn, tay trái một cô tay phải cũng một cô, tôi là đứa cô đơn, tôi cũng khao khát có được một tình yêu riêng cho mình được chưa ?
Lúc này tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều đến những việc khác, vội vàng sửa soạn, thay quần áo, chải tóc gọn gàng, sau đó, khoác chiếc túi nhỏ đi ra khỏi nhà, đi thẳng đến điểm mà tôi và Đỗ Vân Phong đã hẹn.
Thực ra tôi không muốn yêu, nhưng, có thể, bắt đầu một tình yêu mới, sẽ làm cho tôi không còn nghĩ ngợi lung tung nữa.
Đã bảy rưỡi, tôi bước vào nhà hàng Lá phong như đã hẹn.
Đây là một nơi thanh nhã, ở đây có cà phê điểm tâm rất ngon, và các loại kem, giá cũng không đắt, rất thích hợp trò những buổi trò chuyện vui vẻ.
Tôi thấy anh Đỗ Vân Phong này cũng là người biết thưởng thức đấy chứ.
Trong nhà hàng có dùng cây xanh giả để trang trí, mỗi một chiếc ghế đặt cạnh bàn đều là đồ mây tre đan, sau đó dùng lá xanh và hoa tươi để trang trí bàn, ở đó có cảm giác thật là thoải mái.
Tôi đưa mắt nhìn về bốn phía tìm người, rút cuộc ai là Đỗ Vân Phong đây ? Lẽ ra phải nói với nhau trước ám hiệu để lúc gặp còn biết, ví dụ như một người cầm tờ báo hoặc là cầm một bông hồng chẳng hạn.
Tôi đang tìm, bỗng nhiên nhìn thấy góc đông bắc có một người đứng dậy, vừa vẫy tay vừa hỏi : Là Tô Tư Nhụy phải không ? Ồ, đó chắc chắn là Đỗ Vân Phong rồi.
Tôi liền đi thẳng tới chỗ người thanh niên đó, đồng thời ngồi lên chiếc ghế phía đối diện anh ta.
Xem ra Đỗ Vân Phong là một người rất lịch sự, anh ta có đôi mắt to, tuy không phải mẫu người giống như Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ, vừa nhìn đã như giết chết người khác, Đỗ Vân Phong giống với mẫu người truyền thống, đĩnh đạc, lịch sự.
Anh là Đỗ Vân Phong phải không ? sao có thể nhận ra tôi được ? Tôi ngượng ngùng hỏi.
Ha ha, khi em bước vào đây, anh đã nghĩ, nếu cô gái xinh đẹp kia là Tô Tư Nhụy thì tốt quá! vì thế anh đã gọi thử xem sao, không ngờ rằng lại đúng là em. Đỗ Vân Phong không dấu được sự bất ngờ trên gương mặt.
Mặt tôi bắt đầu đỏ bừng.
Mà đối với Đỗ Vân Phong, tôi chẳng thể hiểu mình có thiện cảm hay là ác cảm với anh ta nữa.
Em, em uống gì ? Đỗ Vân Phong nhiệt tình hỏi.
Vâng, cho em một cốc kem socola là được rồi. Tôi mỉm cười nói, tôi nghĩ tôi phải tỏ ra thật hiền thục, dịu dàng.
Được, Đỗ Vân Phong gọi nhân viên phục vụ tới, quả nhiên đã gọi cho tôi một cốc kem socola, lại còn quan tâm gọi cả Tiramisu cho tôi, cũng là một vị socola.
Đỗ Vân Phong này quả nhiên là một người đàn ông biết quan tâm tới người khác, khả năng quan sát cũng rất tốt. Điều đó đã tạo không ít thiện cảm cho tôi về anh ta.
Đỗ Vân Phong gọi cho mình một cốc cà phê, cùng tôi vừa ăn vừa nói chuyện.
Em hiện nay đang làm việc ở đâu thế ? Đỗ Vân Phong hỏi.
Em đang làm việc ở tập đoàn Lạc Thị. Tôi ăn một thìa kem, nhẹ nhàng trả lời.
Ồ, là một công ty rất lớn, lại rất có tiếng, tốt nghiệp xong mà có thể vào được một công ty như thế, chắc chắn em là một người rất xuất sắc. Đỗ Vân Phong cười nói.
Em chỉ là có chút may mắn thôi. Tôi hơi ngượng ngùng nói.
Em khiêm tốn quá đấy. Đỗ Vân Phong nói, có thể nhìn ra, ấn tượng của anh ta về tôi rất tốt.
Nhưng nói thật, ấn tượng của tôi về anh ta chỉ là bình thường, chẳng thể nói là tốt, mà cũng chẳng thể nói là không tốt.
Tóm lại, tôi thấy cứ lạ lạ thế nào.
Ở đó một lúc lâu, Đỗ Vân Phong mới bắt đầu giới thiệu về bản thân, bao gồm đã học tiểu học ở đâu, trường mẫu giáo nào.
Tôi luôn duy trì nụ cười trên mặt, tỏ ra vô cùng lịch sự, nhưng lời của Đỗ Vân Phong nói thực sự chẳng thể làm tôi có hứng thú gì cả.
Đúng rồi, Tư Nhụy, Đỗ Vân Phong dẻo miệng nói, cũng rất nhiệt tình, đến cách xưng hô cũng thay đổi rồi, Em có thích trẻ con không ? Anh thì rất thích, anh muốn sau khi chúng ta kết hôn, sẽ sinh hai đứa, một trai và một gái, mỗi khi cuối tuần, chúng ta sẽ đưa bọn chúng đi thả diều, rồi cùng nhau đi đến những đồng cỏ xanh mướt cắm trại.
....... Vừa nghe đến những câu này, tôi đang ăn kem thiếu chút nữa thì phun luôn miếng kem trong mồm vào mặt Đỗ Vân Phong.
Gã này, nghĩ xa xôi quá rồi đấy ? Anh ta khẳng định là tôi sẽ lấy anh ta sao ?
Mặt tôi đỏ bừng chẳng biết nói gì.
Lãnh đạo trong cục của bọn anh đều rất coi trọng anh, bọn họ nói, nếu anh cứ tiếp tục phát triển như thế, không tới ba năm sẽ có thể ngồi vào vị trí cục trưởng. Đỗ Vân Phong vẫn một mạch nói.
Thực sự tôi không còn muốn ngồi thêm nữa, cứ như là đang ngồi lên một đống gai sắc nhọn, tôi đành phải cố gắng ăn hết chỗ kem.
Có lẽ vì hai người còn chưa hiểu nhiều về nhau, cho nên cảm thấy rất lúng túng mà ?
Tôi luôn cảm thấy yêu một người như thế này có gì đó quái quái, tôi cũng luôn nghĩ hai người dần dần ở cạnh nhau sẽ nảy sinh thêm tình cảm.
Có lẽ sau một thời gian ở cùng nhau, có thể sẽ tốt hơn, tôi tự nhắc với mình trong lòng như vậy.
Ô, đây chẳng phải là Nhụy Tử đầu lợn sao ? Một giọng nam giới truyền tới bên tai của tôi và Đỗ Vân Phong, sao mà quen đến thế ?
Tôi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên tròn xoe đôi mắt nhìn về phía giọng nói đó.
Đó chẳng phải là sếp Lạc Mộ Thâm của tôi sao ? Sao lại xuất hiện ở đây? chẳng phải anh ta đã về nhà rồi sao ? Chỉ thấy anh ta đứng ở bên đó, trên người toát lên một vẻ lịch lãm, đàn ông, có cảm giác anh ta đang thu hút mọi ánh nhìn ở đây.