Chẳng mấy chốc đã đến lễ mừng thọ của Thái hậu, Thịnh Lộ Yên trang điểm chải chuốt thật tỉ mỉ rồi mới vào cung.
Theo sau nàng là phu phụ Trịnh tướng quân, hôm nay họ cũng mang theo nữ nhi vào cung.
Vì phu phụ bọn họ đã ở ngoài nhiều năm, sớm đã không hiểu rõ chuyện và người trong kinh thành, cho nên thịnh Lộ Yên dẫn A Nam biểu muội đến chỗ Thái hậu.
Thái hậu nhìn dáng vẻ của A Nam thì trong lòng vô cùng ưng ý, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ nên hứa hôn nàng cho con cháu hoàng tộc nào. Bà nắm lấy tay Thịnh Lộ Yên và cười nói: “Vẫn là ngươi có lòng, biết ta muốn thứ gì.”
Thịnh Lộ Yên nhìn sang A Nam đang rủ mắt cúi đầu giữ im lặng, song, nàng cũng chỉ mỉm cười, không đáp lại.
Hiện giờ nàng đã là cá gặp nước trong đám quý phụ, cũng biết cách làm thế nào để lấy lòng Thái hậu. Nhưng A Nam lại không thích những chuyện như thế này, nên muội ấy cũng không quá am hiểu, nghe một lát đã viện cớ đi ra ngoài thay xiêm y.
Cung nữ đi trước dẫn đường, A Nam đi theo sau.
Nào ngờ bên phía ngự hoa viên lại xảy ra chuyện gì đó, người xảy ra chuyện chính là đồng hương của tiểu cung nữ đang dẫn đường cho nàng, cô bé chốc chốc lại quay đầu nhìn về phía hoa viên, như thể rất muốn qua đó.
A Nam thấy cô bé như thế thì để cho cô bé đi.
Tiểu cung nữ chần chừ một lúc, thấy cung điện ở cách đó không xa ben chỉ đường về cho A Nam, sau đó hớt hải rời đi.
Sau khi tiểu cung nữ đi, A Nam nhìn con đường trở về của mình, rồi lại rẽ sang một hướng khác.
Tuy có rất nhiều quyết định của phụ thân nàng không quá ủng hộ, nhưng có một điều phụ thân nói không sai, quả thực kinh thành và biên cương có khác biệt rất lớn. Bên trong vô cùng náo nhiệt, chẳng thà ở ngoài hít thở không khí trong lòng, khi nào yến hội bắt đầu thì nàng lại đi vào trong.
Nàng bước vô định về hướng có ít người, đi mãi đi mãi, nàng chợt nhận ra mình đã đi đến một nơi nào đó, phong cảnh xung quanh cũng khác xa phong cảnh của nơi nàng đến. A Nam nhìn bốn bề, rồi xuôi theo đường cũ quay về. Nào ngờ, đi được khoảng nửa khắc nàng mới nhận ra mình đã bị lạc đường.
Nàng vốn không muốn làm phiền người khác, nhưng bây giờ chỉ đành hỏi các nội thị trong cung. Khi nàng đảo mắt tìm, chỉ nhìn thấy bốn phía vắng tanh không bóng người.
A Nam chỉ đành dựa vào cảm giác mà đi về phía trước.
Đi được mấy bước, nàng trông thấy phía trước có một nam tử đang đi về phía này. Nam tử kia khoảng tam tuần, nhìn cách ăn mặc, chắc hẳn không phải nội thị trong cung. Nếu đã không phải nội thị, thì chắc chắn là người nhà quan thần tới dự thọ yến ngày hôm nay.
A Nam vội vàng nấp sang một bên.
Không ngờ, khi người nọ đi đến cạnh nàng thì đột nhiên dừng bước.
“Ngươi là cô nương nhà nào, sao lại xuất hiện ở đây?”
Giọng nói của nam tử thuần hậu, vô cùng dễ nghe. Tuy nhiên, để tránh chuốc phải phiền phức không cần thiết cho mình, A Nam không nói cho ngoại nam này biết thân phận của mình, nàng mím môi, chỉ nói: “Ta lạc đường rồi.”
Nam tử nghe vậy thì cười khẽ, ngữ khí càng thêm khách sáo.
“Hoàng cung rộng lớn, tốt nhất là đừng đi lại lung tung. Đi thôi, ta dẫn ngươi về.”
Lời này khiến người ta cảm thật hơi vượt phép, không có chừng mực.
Nam tử đi vài bước, nhưng phái hiện tiểu cô nương kia không hề đi theo, hắn ngoảnh đầu nhìn người đang cúi đầu đứng nguyên tại chỗ, nói: “Đi theo.”
Song A Nam vẫn không hề cử động.
Nam tử hơi chau mày, nom qua cung điện một cái, trầm giọng hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với phủ Thừa Ân hầu?”
A Nam cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Mặc dù đã rời khỏi kinh thành, nhưng nàng vẫn biết phủ Thừa Ân hầu xảy ra chuyện gì, nếu đã biết thì làm sao nàng có thể nói mình có quan hệ với phủ bọn họ được. Dù không muốn nói chuyện với nam tử này nữa, nhưng vẫn phải giải thích rõ chuyện này.
“Không có bất kì quan hệ gì cả.”
Nhìn ánh mắt của A Nam, nam tử hơi ngớ ra.
Đúng là một đôi mắt trong sạch thanh khiết!
“Phụ thân ta là Trấn Tây tướng quân.” Nói xong, nàng giờ lệnh bài vào cung của mình cho nam tử xem.
Nghe được thân phận của A Nam, sắc mặt nam tử trở nên ôn hòa hơn nhiều.
“Hóa ra là nữ nhi của Trịnh tướng quân, bây giờ đã lớn thế này rồi.”
Hắn vẫn nhớ nhà Trịnh tướng quân có một nhi tử dũng mãnh thiện chiến và một nữ nhi nhỏ tuổi, không ngờ nữ nhi đã lớn như vậy rồi.
Lời nói này của nam tử khiến A Nam nghe mà khó chịu. Bọn họ cũng sấp xỉ nhau, nhưng nam tử này nói chuyện cứ như trưởng bối vậy.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi rời khỏi chỗ này.” Nam tử nói.
A Nam vẫn do dự, nàng mím môi, nói: “Cảm phiền cho biết đường đi là được.”
Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu nàng đi cùng ngoại nam này mà bị người khác nhìn thấy sẽ khó tránh khỏi truyền ra lời ong tiếng ve. Bây giờ phụ thân và biểu tỷ đang chuẩn bị nghị thân cho nàng, không thể để chuyện gì xảy ra được.
Nam tử hơi giật mình, mỉm cười.
Hắn giơ tay chỉ đường cho A Nam, sau đó rời đi trước.
Nhận thức về phương hướng của A Nam thật sự không được tốt lắm, nàng đi được một khắc cũng không thể tìm được đúng đường, mãi cho đến khi hỏi được vài vị cung nữ và thái giám đi ngang qua, nàng mới nhìn thấy cung điện của Thái hậu.
Nàng liếc sang bên cạnh, vậy mà trông thấy nam tử vừa rồi, nam tử kia đang dựa vào núi giả để nghỉ ngơi, không biết đang nghĩ gì đấy. Có vẻ hắn đã phát hiện ra nàng đang nhìn mình, nên mở mắt ra.
Vào khoảnh khắc mở mắt ra, khí thế trên người hắn đã thay đổi, trở nên cực kỳ sắc bén, khiến người ta không rét mà run.
Nhưng nam tử nhanh chóng khôi phục lại như thường, lại quay về với dáng vẻ nho nhã vừa nãy, hắn cười nói: “Được rồi, cuối cùng ngươi cũng tìm được đúng đường.”
A Nam nhìn ánh mắt dí dỏm của nam tử, thoắt cái đỏ bừng cả mặt. Mới một đoạn đường ngắn ngủi mà nàng phải đi mất nửa canh giờ, còn phải hỏi rất nhiều người.
Thấy khuôn mặt đỏ ửng của A Nam, trái tim Từ Thanh Hằng khẽ rung động.
Hôm nay hắn cũng không biết mình bị làm sao mà lại đợi một tiểu cô nương mới gặp một lần ở chỗ này.
Sáng sớm nay, Thừa Thị cho người chuyển lời tới, nói rằng có chuyện quan trọng phải nói với hắn, nói xong sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Tuy giữa phu thê bọn họ có nhiều hiềm nghi, nhưng dù sao cũng làm phu thê nhiều năm. Hôm nay hắn một mình tới lãnh cung, lúc ra khỏi lãnh cung thì bắt gặp tiểu cô nương trước mặt này.
Sau khi vừa đi được một đoạn, hắn nghĩ đến việc tiểu cô nương kia có thể đi khỏi đó không.
Lúc đi đến chỗ này, thấy người ở cách ngự hoa viên không xa, hắn chợt cảm thấy có chút phiền muộn, bè nghĩ nghỉ ở đây một chút, không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Có thể là do đêm qua phê duyệt tấu sớ đến quá khuya,
Nếu không thì hắn cũng sẽ không nảy sinh suy nghĩ kì quái kia.
Tiểu cô nương trước mặt vẫn còn nhỏ, với lại, hình như nàng còn rất phòng bị hắn.
Nói xong, Từ Thanh Hằng lắc đầu, đầu lắc lắc vài cái, cười giễu một tiếng rồi quay người toan rời đi.
Vào đúng lúc này, tiểu cô nương phía sau bỗng nhiên gọi với lại.
“Đợi đã.”
Từ Thanh Hằng dừng bước, ngoảnh đầu nhìn về phía A Nam.
A Nam nhìn vào đôi mắt của nam tử, mím môi, lấy hết dũng khí mà nói: “Ngài trúng độc rồi.”
Ánh mắt Từ Thanh Hằng lập tức trở nên sắc bén.
Cảm giác sợ hãi vừa nãy lại bùng lên khắp người, A Nam có chút hối hận vì đã nói lời này.
Thật ra, lần đầu chạm mặt nàng đã ngửi thấy mùi hương khác thường trên người nam tử này, lúc đầu nàng vẫn chưa chắc chắn lắm, cho đến lúc này, khi nàng nhìn thấy hắn bệnh trạng của hắn thì lập tức khẳng định. Từ bé, khứu giác của nàng đã nhạy bén hơn người khác, rồi còn từng học y thuật nhiều năm, biết nhiều hơn người khác một chút. Chỉ là, nàng cũng biết hoàng cũng là một nơi hung hiểm, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Vốn nàng cũng không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng người này không những chỉ đường cho nàng, còn rất quan tâm nàng. Tuy ngữ khí và nội lúc nói chuyện có hơi vượt phép, nhưng hắn không hề làm chuyện gì vượt phép.
Lời đã nói ra, chỉ có thể liều mình nói tiếp.
Thế rồi, Từ Thanh Hằng lại nghe A Nam nói: “Có phải vừa nãy ngài cảm thấy rất mệt mỏi và buồn ngủ không?”
Từ Thanh Hằng không lên tiếng.
“Ngài sờ vào huyệt thái dương, có phải cảm thấy đau châm chích không?” A Nam giơ tay chỉ vào huyệt thái dương của hắn.
Từ Thanh Hằng giơ tay chạm vào, chỉ chạm nhẹ mà đã lập tức cảm thấy đau châm chích.
“Ngài lại sờ ra sau háy.”
Từ Thanh Hằng vừa sợ đến, lập tức có cảm giác buồn nôn, nhưng hắn cố nhịn lại, để không thất thố ở bên ngoài.
Thấy hắn như tế, A Nam bước đến chỗ của Từ Thanh Hằng.
Khi đi tới trước mặt Từ Thanh Hằng, nàng kiễng chân lên, Từ Thanh Hằng chưa kịp phản ứng, nàng đã án mạnh vào một chỗ nào đó trên đầu hắn.
Từ Thanh Hằng không thể nhịn nổi nữa, hắn đẩy cô nương trước mặt ra, quay đầu vịn núi giả nôn mửa.
A Nam vẫn không dừng tay, càng ra sức ấn.
Từ Thanh Hằng càng nôn khiếp hơn.
Lòng hắn thầm nghĩ, cô nương này cũng lớn mật thật đấy, vậy mà dám động vào đầu hắn. Hắn rất muốn ngăn A Nam lại, nhưng lại không thể khống chế nổi cơ thể của mình. Mãi đến khi nôn hết những thư tỏng bụ ra, hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Hắn đang định quay đầu trách mắng, nhưng trước mặt lại xuất hiện một chiếc khăn tay màu xanh nhạt, bên trên là một loại hoa cỏ hắn chưa từng nhìn thấy.
“Lau đi, bắn hết lên mặt rồi kìa.”
Ban đầu Từ Thanh Hằng đã nghĩ rằng sẽ không truy cứu tiểu nha đầu này nữa. Song, sau khi nghe xong lời này, hắn không nhịn nổi mà quay đầu trừng nàng một cái, ấy vậy mà trước khi quay đầu lại hắn vẫn nhận lấy khăn tay để lau mặt.
Rất nhiều năm rồi hắn chưa từng mất mặt như thế.
“Có thể nôn ra được là tốt lắm rồi.” A Nam nói.
Nói xong còn đưa tay bắt mạch cho hắn, bắt mạch xong thì nói: “Ừm, quả thực tốt hơn rồi, nhưng ngài vẫn phải nhanh chóng tìm đại phu khám lại, nhất định phải điều dưỡng mấy tháng, nếu không….ừm, sẽ để lại mầm bệnh.”
Nói đến vế cuối, ngữ khí của A Nam cứ là lạ, có chút mất tự nhiên.
“Mầm bệnh gì?” Từ Thanh Hằng hỏi.
A Nam nhìn vào mắt hắn, bình tĩnh nói mấy từ: “Không thể ó con nối dõi.”
Mặt Từ Thanh Hằng lập tức biến sắc, trong đầu hiện ra rất nhiều chuyện. Tuy nhiên, cô nương trước mặt trông có vẻ yếu đuối, có tri thức hiểu lễ nghĩa, không ngờ lại có tính cách như vậy, hắn chỉ có thể an ủi mình rằng không hổ là cô nương lớn lên ở biên cương.
“Tiểu nha đầu ngươi còn chưa xuất giá, sao có thể nói với nam tử như vậy?”
“Lương y như từ mẫu, không phân biệt trai gái.” A Nam nghiêm túc nói. Huống hồ, để tôi luyện lòng can đảm của nàng, phụ thân đã để nàng vào trong quân ở nhiều năm, lúc nàng chữa bệnh cho người bị thương cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy.
Sau khi chần chừ một lát, nàng lẩm bẩm một câu: “Ta cũng không còn nhỏ rồi.”
Phụ thân nàng suốt ngày lải nhải chuyện nàng đã lỡ thì, nếu không xuất giá thì sẽ chết già trong nhà.
Cái con bé này… Từ Thanh Hằng lắc đầu đầy bất lực.
“Đúng rồi, ngươi tên là gì?”
A Nam không muốn nói.
Thấy thế, Từ Thanh Hằng cúi đầu nhìn lệnh bài giắt bên eo nàng, nhưng lại không thấy lệnh bài kia đâu, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, thì ra nó bị rơi trên đất. Hắn cúi người nhặt lên, nhìn cái tên bên trên và nói: “Mạch Nam…. Dạ thâm nam thụ viễn, xuân khí mạch lâm hương… tên nghe hay đấy, không giống phụ thân thô kệch của ngươi.”
(*)Hai câu thơ của Tiết Năng, thi nhân đời Vãn Đường. Giải nghĩa: Trong đêm khuya thanh vắng, trông thấy bóng cây trinh nam ở phía xa, gió xuân phảng phất, mang theo hơi thở điền viên tới từ chốn xa xa.
A Nam cau mày. Vừa nãy nàng còn cảm thấy người này không tồi, sao hắn có thể gọi tên nàng một cách tùy tiện và nói xấu phụ thân nàng như thế chứ.
“Trả cho ta!”
Từ Thanh Hằng mỉm cười, đưa lệnh bài cho A Nam.
“Cô nhóc này, hôm nay đa tạ ngươi, ta chắc chắn sẽ cảm ơn ngươi thật hậu hĩnh.”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Mùa xuân đến rồi, dường như mùi trinh nam đã bao phủ khắp nơi, thấm vào ruột gan, mềm dẻo kiên cường.
Mấy ngày sau, Thịnh Lộ Yên nghe nói tiên Hoàng hậu Thừa Thị bị ban tội chết vì hạ độc mưu hại Hoàng thượng.
“Hoàng thượng có gì đáng ngại không?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Tầm Lại nói: “Hoàng thượng quả thực bị trúng độc, nhưng may mà được phát hiện kịp thời nên không có gì đáng ngại.”
Thịnh Lộ Yên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Hiện tại triều đình khó khăn lắm mới thanh trừng xong, không thể lại rối loạn nữa.
Hai phu thê đều không biết người phát hiện ra Hoàng thượng bị trúng độc là ai, sau khi nói vài câu về chuyện này, hai người lại nói đến chuyện hôn sự của A Nam, thương lượng xem con cháu nhà ai trong kinh thành phù hợp với biểu muội.
Khoảng một tháng sau, Tầm Lại được hoàng thượng giữ lại.
“Nghe nói gần đây ái khanh đang tìm phu tế thích hợp cho nữ nhi của Trịnh tướng quân? Trẫm không biết từ khi nào mà ái khanh có đam mê này đấy.”
Là quân thần đã gần mười năm, Tầm Lại đương nhiên hiểu tính tình của Hoàng thượng, vừa nghe ngữ khí đã biết ngay Hoàng thượng không vui. Hắn lấy làm khó hiểu, vì sao Hoàng thượng lại không vui chứ.
“Tháng sau Trịnh tướng quân sẽ rời kinh, chuyện duy nhất mà ông ấy không yên tâm chính là hôn sự của nữ nhi, mấy ngày trước ông ấy đến tìm nội nhân(*), nhờ nội nhân tìm cho nữ nhi của ông ấy một mối hôi sự phù hợp.” Tầm Lại thành thật khai nhận.
“Thế đã tìm được người phù hợp chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa.”
Từ Thanh Hằng sầm mặt nói: “Khỏi cần tìm nữa.”
Thoạt tiên Tầm Lại giật mình, ngay sau đó đã hiểu ra vài chuyện.
Nghe nói, người hôm đó phát hiện ra Hoàng thượng trúng độc là một vị cô nương, mà vừa khéo Trịnh cô nương lại am hiểu y thuật. Mấy ngày gần đây Hoàng thượng thường xuyên xuất cung, đến những nơi gần phủ Tướng quân. Lúc đầu hắn còn nghĩ rằng Trịnh tướng quân đã làm chuyện gì đó khiến Hoàng thượng nghi ngờ, nhưng bây giờ nghĩ lại, e rằng là vì nguyên nhân khác.
“Vâng thưa Hoàng thượng.”
Lúc về, khi Thịnh Lộ Yên tiếp tục thảo luận chuyện hôn sự của A Nam với Tầm Lại, Tầm Lại lấy làm khó hiểu mà kể lại chuyện này cho nàng.
Thịnh Lộ Yên cảm thấy hơi khó tin, làm thế nào mà hai người này gặp được nhau nhỉ?!
Một tháng sau, Trịnh tướng quân vào cung chào từ biệt.
“Biên quan không thể thiếu tướng quân, núi cao đường xa, mong tướng quân giữ gìn sức khỏe.”
“Đa tạ Hoàng thượng quan tâm.”
“Tuy nhiên, phu nhân tướng quân không cần đi nữa.”
Trịnh tướng quân sửng sốt.
“Đại hôn của Đế Hậu cần phải chuẩn bị trước nửa năm.”
Trịnh tướng quân cảm thấy mình bị ảo giác. Ông đang sầu muốn chết vì sợ nữ nhi không hiểu chút phong tình nào của mình không xuất giá nổi, vậy mà thoắt cái con bé đã bay lên đầu cành làm phượng hoàng rồi?
Mấy tháng sau, Thái hậu ban hôn, bấy giờ khắp kinh thành đều biết hậu vị rơi trúng phủ Trịnh tướng quân, ai cũng nô nức tới phủ Tướng quân xem Hoàng hậu nương nương tương lai, hoặc là mời nàng tham gia yến tiệc.
Nào ngờ chẳng ai có thể gặp được nàng, nàng không tham gia bất kì yến tiệc nào, cũng không gặp khách khứa, mọi người chỉ nghe nói loáng thoáng rằng nàng có quan hệ rất tốt với Thịnh Lộ Yên.
Quả thực quan hệ của hai người rất tốt, bây giờ A Nam đang đeo mạng che mặt khám bệnh ở tiệm thuốc của Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên nhìn biểu muội đang bình tĩnh bắt mạch cho người bệnh, trong lòng hết sức bội phục sự thản nhiên này của muội ấy. Nàng không thể không nói, ánh mắt của Hoàng thượng thật sự rất tinh tường, tính cách này mới thật sự thích hợp với hậu vị.
Về sau, có người hay tin Thịnh Lộ Yên từng đồng ý với yêu cầu giúp Trịnh cô nương tìm phu tế của Trịnh tướng quân. Chuyện này truyền tới truyền lui, cuối cùng Thịnh Lộ Yên trở thành người làm mối cho hôn sự của Đế Hậu.
Sau khi nghe được tin này Thịnh Lộ Yên có chút bất lực, sau này nàng cũng mới biết đó được không??!!…. Thế nhưng, mọi người chẳng hề quan tâm lời giải thích của nàng.
Thấy nàng tìm được vị hôn phu tốt cho hai vị biểu muội, có rất nhiều người âm thầm nhờ người làm mai cho nữ nhi nhà bọn họ. Biết được chuyện này, Thịnh Lộ Yên đau muốn bể đầu.
Hai mối hôn sự này đều không liên quan tới nàng, rõ ràng là duyên phận của người ta tự đến, nên họ mới kết thành đôi. Dù không có nàng, thì trước sau gì bọn họ cũng về với nhau.