Lúc Tầm Lại về thì trông thấy ánh mắt hầm hè của phu nhân nhà mình.
Thịnh Lộ Yên đã nhịn cả ngày, bây giờ trông thấy chàng thì không thể nào nhịn được nữa, hỏi:
“Hôm đó Tuệ vương thật sự tìm chàng và hỏi chàng về chuyện của ta và chàng sao?”
“Ừ.” Tầm Lại đáp.
Thịnh Lộ Yên nhìn chàng chòng chọc, không bỏ xót bất kì biểu cảm nào trên khuôn mặt chàng.
“Hoàng thượng cũng tìm chàng hỏi chuyện này sao?” Thịnh Lộ Yên lại hỏi.
Tầm Lại nói: “Ừ.”
Tầm Lại là người vô cùng thông minh, triều đình luôn đầy rẫy những toan tính, nên từ lúc Thịnh Lộ Yên vừa hỏi hắn đã hiểu ra. Không chỉ như thế, hắn cũng biết rõ Thịnh Lộ Yên muốn biết điều gì.
Sau đó, hắn gấp sách lại và nói: “Hôm đó Tuệ vương tìm ta có lẽ phu nhân cũng nhìn thấy rồi, lúc ông ấy nói với ta những lời này thì chỉ có ta và ông ấy ở đấy, không có ai khác. Có lẽ vì Tuệ vương cảm thấy những lời này không thỏa đáng lắm nên không muốn để người khác biết. Song, ông ấy đã cảm thấy hối hận ngay khi nói xong, cũng thấy bản thân hơi bao đồng.”
Thịnh Lộ Yên biết tính cách của Tuệ vương, lại thấy Tầm Lại nói tường tận nét mặt vô cùng tự nhiên như vậy, làm cho nàng cảm thấy chàng đang nói thật.
Tầm Lại nói tiếp: “Hoàng thượng cũng từng hỏi đến. Hoàng hậu biết chuyện xảy ra trong bữa tiệc ngày hôm đó, mà người mua thức ăn trong phủ chúng ta đã bị phủ Thừa Ân hầu mua chuộc, vì thế Hoàng hậu nương nương có thể biết mỗi ngày chúng ta mua bao nhiều đồ. Ngài ấy vốn không thích ta bởi ta đã cướp mối hôn sự của đệ đệ ngài ấy, nên thường nói lỗi của ta trước mặt Hoàng thượng. Để ổn định phủ Thừa Ân hầu mà ngày mùng một Hoàng thượng đã đến tẩm điện của Hoàng hậu nương nương, nương nương nhân cơ hội này kể lỗi của ta. Sau đó Hoàng thượng cho người điều tra, sau buổi chầu sớm ngày hôm sau thì gọi ta đến hỏi về chuyện của phủ Thừa Ân hầu trước, sau đó mới nhắc đến chuyện của ta và nàng.”
Điều này có vẻ cũng đúng, Thịnh Lộ Yên nghĩ.
“Thế Ngự sử thì sao?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Cuộc đối thoại giữa hai người hiểu nhau vô cùng ngắn gọn, không ai hiểu mà giả vờ không hiểu cả.
Tầm Lại liếc Thịnh Lộ Yên, nói với vẻ vô tội: “Vi phu chưa từng nói Ngự sử vạch tội ta, ta nhớ rằng lời này là của phu nhân nói.”
Thịnh Lộ Yên lập tức ngớ ra.
Lời này….là nàng nói sao?
Nghĩ kĩ lại, hình như có chuyện này xảy ra thật.
Không đúng, lúc đó nàng bị chàng đánh lạc hướng, nhưng phản ứng của chàng lúc đó rõ ràng là bị Ngự sử buộc tội thật mà. Vậy mà còn ở đấy ra vẻ vô tội! Chàng giả vờ đáng thương để nhiễu loạn lòng nàng, thế mà còn trách ngược lại nàng?
Hừ!
Thịnh Lộ Yên xụ mặt nói: “Ta nhớ ra rồi, quả thực là ta đã nói vậy.”
Nói xong, nàng lại nói tiếp: “Hôm nay ta thấy hơi khó chịu nên đi ngủ trước đây. Ta thấy phu quân công việc bề bộn, có lẽ phải giải quyết đến đêm khuya, để không quấy rầy chàng, chàng vẫn nên đến thư phòng nghỉ ngơi đi.”
Ánh mắt Tầm Lại lập tức lộ ra vẻ ân hận.
Thịnh Lộ Yên nói xong thì nhanh chóng xuống sạp, không hề cho Tầm Lại cơ hội phản ứng.
Tuy nhiên, nàng đi được hai ba bước đã bị người ta kéo lại.
“Làm gì thế?” Mặt Thịnh Lộ Yên vẫn xụ ra.
Tầm Lại nào còn dáng vẻ bệ vệ vừa rồi, hắn lập tức ăn nói khép nép: “Vi phu sai rồi.”
Thịnh Lộ Yên hừ lạnh một tiếng: “Sao chàng lại sai, người sai rõ ràng là ta mà, là ta hiểu lầm chàng.”
Tầm Lại mím môi, ho khẽ một tiếng và nói: “Là ta cố ý đánh lạc hướng phu nhân.”
Còn biết mình sai ở đâu à? Thịnh Lộ Yên liếc xéo Tầm Lại một cái, sắc mặt đã dịu hơn.
“Còn nữa không?”
Tầm Lại nói: “Ta cố tình phô bày tình cảm mặn nồng với phu nhân trước mặt mọi người, làm trái với suy nghĩ của phu nhân.”
Tâm trạng Thịnh Lộ Yên vốn đã tốt lên, nhưng khi nghe thấy lời này lại không sao vui nổi.
“Chàng có biết mấy ngày nay có bao nhiêu người đến nhờ vả ta không? Bây giờ đúng dịp cuối năm, người vào kinh báo cáo công tác cực kỳ nhiều. Thân thích của phủ Thịnh Lăng hầu ở kinh thành cũng rất đông. Nay chàng là người được Hoàng thượng tin tưởng nên bọn họ đều tới nhờ ta, cầu xin ta. Có vài người có ân với ta làm ta rất khó từ chối.”
Càng nói càng tức. Tức đến nỗi Thịnh Lộ Yên không nhịn nổi mà đấm Tầm Lại một cái.
Tầm Lại vội vàng bắt lấy bàn tay Thịnh Lộ Yên, rồi cúi đầu hôn lên.
“Phu nhân không cần khó xử như vậy, cứ đồng ý là được.”
“Như vậy mà được à? Làm vậy chẳng phải hại chàng sao.”
Nghe vậy, mắt Tầm Lại đong đầy ý cười: “Trong lòng phu nhân, vi phu là kẻ lù đù như thế sao?”
Thịnh Lộ Yên đang định phản bác thì nhìn thấy sắc mặt của Tầm Lại, nàng chợt vỡ lẽ. Đúng rồi, nàng phí sức từ chối làm gì, Tầm Lại cũng có phải thằng ngốc, nàng nói gì thì chàng nghe đó đâu.
Nàng hoàn toàn có thể trực tiếp đồng ý, sau đó không làm theo, cuối cùng đẩy hết lên người Tầm Lại, như vậy nàng có thể tránh được rất nhiều rắc rối.
Chỉ là…
“Nếu làm vậy chẳng phải người ta sẽ mắng chàng sao?”
Tầm Lại xoa đầu Thịnh Lộ Yên, nói: “Không sao, mấy năm qua đầy người mắng vi phu, nên ta đã quen rồi. Chỉ cần những chuyện này đừng quấy nhiễu phu nhân là được.”
Nghe chàng nói vậy, Thịnh Lộ Yên sinh lòng thương xót.
“Ôi, đều tại thân thích của hầu phủ bọn ta quá nhiều, đã thế đa số toàn là những kẻ không ra gì. Thật sự làm phiền chàng quá.”
Tầm Lại nói: “Chỉ cần phu nhân hài lòng là được, những chuyện này vi phu có thể ứng phó.”
Thịnh Lộ Yên hoàn toàn bị Tầm Lại thuyết phục, nàng ôm lấy chàng làm nũng.
“Chàng đối xử với ta tốt quá.”
Tầm Lại đâu thể chịu đựng được điều này, trái tim nóng rộn lên, tay cũng bắt đầu không ngoan ngoãn.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tôn ma ma hỏi chuyện hôm qua, Thịnh Lộ Yên bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Không phải đêm qua nàng đang chất vấn Tầm Lại, hỏi vì sao chàng phá hư kế hoạch của nàng sao, sao cuối cùng lại biến thành thương xót đồng cảm với Tầm Lại rồi? Bẫy của Tầm Lại thật sự quá nhiều, làm cho nàng khó lòng phòng bị!
Tôn ma ma biết đêm qua chính phòng gọi nước thì biết ngay không có chuyện gì, bà nói: “Phu nhân không cãi nhau với đại nhân thì tốt. Đại nhân làm thế cũng đúng mà, người cần gì phải để người ta cảm thấy người sống không tốt, rồi chế nhạo người chứ? Người phải cho bọn họ thấy người sống rất tốt, để bọn họ còn ghen tị với người và để những kẻ có ý đồ xấu xa kia tức chết!”
Nhưng thật ra Thịnh Lộ Yên cảm thấy người ta nghĩ nàng sống tốt hay không cũng chẳng sao cả, chỉ cần bản thân nàng sống thật sự thư thái là được.
Tôn ma ma thấy Thịnh Lộ Yên không nói chuyện thì nhắc một câu: “Phu nhân đừng cãi nhau với đại nhân vì những chuyện nhỏ nhặt này, làm vậy chẳng phải là để bọn họ được như ý muốn sao?”
Lời này nói rất đúng lẽ, Thịnh Lộ Yên gật đầu tỏ ý tán đồng.
Tuy nhiên, khi biết mình bị Tầm Lại gài bẫy, hình như nàng cũng không tức giận mấy.
“Dạ, ma ma yên tâm, con sẽ không cãi nhau với chàng đâu.”