Dựa theo tính cách của Thịnh Lộ Yên, đáng lẽ nàng nên cất tiếng chào hỏi, nhưng vừa nghĩ đến chuyện hôm qua khiến nàng lập tức cảm thấy khó chịu khắp người, hận không thể nhắm mắt vờ ngủ, lấy khăn che kín mặt. Tuy nhiên, việc này quả thực quá lộ liễu nên nàng không làm như vậy, nàng chỉ ngồi thẳng người và chờ đằng ấy mở lời trước. Nàng thầm nghĩ, nàng không thể lộ vẻ lúng túng được. Tuy rằng tối hôm qua rất ngượng, nhưng chuyện này chỉ có hai người bọn họ biết. Chỉ cần nàng không ngượng thì người ta sẽ ngượng.
Xe ngựa tiếp tục đi trên con đường gồ ghề khúc khuỷu, cơn gió lúc hoàng hôn êm dịu chốc chốc lại lùa vào rèm cửa, khiến nắng chiều nhân lúc lẻn qua rồi rọi lên khuôn mặt của người trong xe.
Có lẽ là vì suy nghĩ cho Thịnh Lộ Yên nên xe ngựa rất xa hoa, phía đối diện với cửa là một cái sạp mềm mại, có thể nằm nửa người. Thế nhưng lúc này Thịnh Lộ Yên lại ngồi thẳng tắp, còn Tầm Lại thì ngồi bên trái xe ngựa. Hai người chẳng ai mở lời nói chuyện.
Cứ như vậy chừng một khắc, Thịnh Lộ Yên thật sự không chịu nổi nữa, cảm giác ngượng ngùng lúc này cũng yếu đi một chút. Nàng thả lỏng hơn, nghiêng đầu nhìn Tầm Lại đang ngồi im bên cạnh, đối phương hơi ngả người ra sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thịnh Lộ Yên:....
Uổng công nàng xấu hổ.
Và rồi nàng lập tức thả lỏng hơn, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngay sau đó, nàng bắt đầu để ý tới chỗ khác. Tuy hai người đã thành thân lâu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng quan sát đối phương ở khoảng cách gần như thế. Dầu rằng hai người đã cùng chung chăn gối mấy đêm, nhưng chủ yếu nàng đều ngủ say khướt, mà dù có không ngủ thì đêm tối cũng nhìn không rõ. Còn về đêm qua, nàng căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, lấy đâu ra tâm trí quan sát hắn.
Hôm nay hắn mặc một bộ thường phụ màu trúc xanh, màu này trông có vẻ nhạt hơn bộ thường phục màu xanh đậm lần trước của hắn. Đôi mày rậm anh tuấn, dáng như đao cắt. Sống mũi cao vút, môi mỏng mím chặt. Lúc ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt hắn, khiến cả người hắn thoạt trông nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mọi công lao đều thuộc về đôi mắt đang khép lại của hắn. Nếu nó mở ra, khí chất của cả người sẽ khác ngay. Thịnh Lộ Yên nhìn chăm chú vào đôi mắt đang nhắm nghiền ấy hồi lâu, mặc dù bây giờ nó đang nhắm lại, nhưng nàng cũng không thể quên được dáng vẻ lúc mở ra của nó.
Sắc bén và lạnh lùng.
Lông mi cũng rất dài, nó giống một chiếc quạt nhỏ đang tỏa bóng râm dưới tầm mắt. Là một nam nhân cao lớn, đặc biết còn là một nam nhân cao lớn lòng dạ độc ác, vậy mà hắn lại có lông mi dài như thế, thật là lạc quẻ!
Nàng đang chống cằm ngắm nghía thì đôi mắt trước mặt bỗng nhiên mở choàng ra.
Thịnh Lộ Yên không ngờ hắn sẽ đột nhiên mở mắt, nàng thoáng giật mình, sau đó phản ứng lại. Nàng muốn trốn, nhưng nàng đã kìm lại. Thêm chuyện của tối nay thì bây giờ đã là chuyện xấu hổ thứ hai. Nàng đúng là vò đã mẻ còn sứt. Theo tính cách của Tầm Lại, nàng không tin nàng không nhắc thì hắn sẽ hỏi.
"Ngài tỉnh rồi à?" Thịnh Lộ Yên giả vờ bình tĩnh hỏi.
"Ừ." Tầm Lại đáp.
Thực ra vừa nãy hắn không hề ngủ, nên sớm đã nhận ra đối phương đang nhìn mình.
"Sắp đến trạm dịch chưa nhỉ?" Thịnh Lộ Yên lại hỏi.
"Sắp rồi." Tầm Lại đáp.
"Dạ."
Sau vài câu nói ngượng ngịu thì trong xe ngựa đã không còn có thêm bất kì tiếng nói nào nữa.
Về việc tại sao cả ngày không thấy bóng dáng của Tầm Lại đâu, Thịnh Lộ Yên không hề nhắc tới và dường như Tầm Lại cũng không định giải thích. Song Thịnh Lộ Yên cũng không có ý định giải thích hành động nhìn chằm chằm Tầm Lại của mình khi nãy, đồng thời Tầm Lại cũng không có ý hỏi.
Vẻ hờ hững của hai người hoàn toàn không giống một đôi phu thê mới thành hôn.
Thịnh Lộ Yên rời ánh mắt khỏi khuôn mặt của Tầm Lại một cách rất tự nhiên.
Ngay lúc nàng cho rằng hai người sẽ thế này trước khi xuống xe, nào ngờ Tầm Lại chợt nói.
"Đoạn đường tiếp theo phải làm phiền phu nhân đóng giả một chút."
Thịnh Lộ Yên cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, nàng hỏi: "Thế thân phận của ta là gì?"
Tầm Lại nói: "Nhị thiếu phu nhân của phường Thải Y trong kinh thành, thiệt thòi cho phu nhân rồi."
Thế gia coi trọng nhất là thân phận và dòng dõi, lúc này hắn không biết trong lòng nàng nghĩ gì. Nếu nàng không bằng lòng thì bọn họ đành phải đổi thân phận khác. Mặc dù bây giờ hắn đang thông báo, nhưng cũng có ý bàn bạc với nàng. Nếu nàng thật sự không thích thân phận này, vậy thì bọn họ phải nhanh chóng thay đổi mới được.
"Hóa ra phường Thải Y là của ngài sao?" Thịnh Lộ Yên không có cảm giác gì với thân phận mới của mình, nhưng nàng lại khá có hứng với phường Thải Y.
Tầm Lại giương mắt nhìn nàng, không trả lời.
Thịnh Lộ Yên dường như nghĩ tới cái gì đó, lập tức phủ nhận quan điểm này: "Ấy, không đúng, không phải của ngài mà là của Hoàng thượng."
Nghe vậy Tầm Lại sinh lòng hiếu kỳ, hỏi: "Tại sao phu nhân lại nói thế?"
Thịnh Lộ Yên nói: "Cửa tiệm này đã có từ lâu trong kinh thành, chất lượng và kiểu dáng của quần áo ở đó cực kì đẹp, trước đó ta từng nghe nói nó thuộc về phủ của một vị hoàng tử nào đó. Giờ nghĩ kĩ lại thì thấy kiểu dáng trang phục của hậu phi trong cung có nét giống với phường Thải Y, vậy thì nó chỉ có thể là của hoàng thượng thôi."
Nghe đến đây, Tầm Lại nhìn Thịnh Lộ Yên bằng ánh mắt nghiền ngẫm. Tuy nhiên, hắn không hề thừa nhận đáp án của Thịnh Lộ Yên và đương nhiên cũng không phủ định.
"Chủ nhân của phường Thải Y họ Châu, Châu Nhị thiếu gia và Châu Nhị phu nhân đã thành hôn được vài năm, chuyến này đi để tìm thầy chữa bệnh cho phu nhân."
Thịnh Lộ Yên nhướng mày khi nghe hắn nói những lời này, xem ra nàng đi theo vẫn có chút tác dụng, chí ít bệnh của nàng vẫn có thể lấy làm cái cớ.
Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã đến trạm dịch.
Tầm Lại xuống xe ngựa trước.
Thịnh Lộ Yên đội mũ màn, xốc màn xe. Bấy giờ trời đã sẩm tối, nàng lại còn đội mũ màn, lúc xuống ngựa quả thực rất bất tiện. Nàng nhìn xung quanh, nhưng không thấy Xuân Đào đâu.
Vào đúng lúc này, phía trước nàng xuất hiện một bàn tay.
Thịnh Lộ Yên nhìn về phía chủ nhân của bàn tay, là Tầm Lại!
"Trời tối rồi, sức khỏe nàng lại không tốt, xuống xe chậm chút."
Thịnh Lộ Yên nghĩ, hắn nhập vai nhanh ghê. Mọi người bên ngoài đều biết nàng bị bệnh, lúc đấy cũng không thấy Tầm Lại quan tâm nàng như thế. Bây giờ thì lại tỏ ra hết mực ân cần, giọng điệu khác hẳn ngày thường.
Diễn kịch sao, ai mà không biết chứ? Nàng giỏi nhất khoản này đấy.
"Đa tạ phu quân đã chăm sóc, khụ khụ." Thịnh Lộ Yên đúng lúc ho khan hai tiếng, đặt tay vào trong tay của Tầm Lại. Sau khi xuống ngựa, cả người nàng đều ngả lên người Tầm Lại.
Dường như Tầm Lại không ngờ đến điều này, cơ thể hắn hơi khựng lại, sau đó mới đưa tay ôm người vào trong lòng.
Hai người tiến vào trạm dịch với vẻ gượng gạo.
Sau khi vào trạm dịch, đoàn người không hề nán lại lâu mà đi thẳng đến phòng của mình.
Vừa đóng cửa phòng, Tầm Lại đã lập tức bỏ tay ra.
Thịnh Lộ Yên cũng đứng thẳng người, nguýt Tầm Lại một cái.
Tầm Lại làm như không phát hiện ra, nói: "Phu nhân ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt, lát ta sẽ sai người bưng cơm canh lên."
"Đa tạ sự chăm sóc của đại nhân."
Đây là lần đầu tiên Thịnh Lộ Yên ngồi xe ngựa đi đường xa nên có chút khó chịu, ban sáng cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Bây giờ cuối cùng đã đến nhà trọ, nàng có thể ăn no nê một bữa rồi. Tuy nhiên, những đồ ăn ở đây không quá vừa miệng nên nàng cũng không ăn nhiều. Tầm Lại thì ngược lại, hắn ăn khá nhiều, theo đúng như những gì hắn từng nói thì hắn không hề kén ăn.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tầm Lại vô cùng săn sóc mà sai người đi sắc thuốc.
Chẳng mấy chốc, Xuân Đào đã bưng thuốc tới.
"Đại nhân đối xử với phu nhân thật tốt, thậm chí còn không quên phu nhân phải uống thuốc." Xuân Đào đứng bên cạnh nói.
Thịnh Lộ Yên lại không cho là vậy, hành động lần này phần lớn là để che giấu tai mắt, khiến người ta biết bọn họ thật sự chỉ đi tìm thầy hỏi thuốc mà thôi.
"Thế thuốc này phải làm sao bây giờ ạ?" Xuân Đào hỏi.
Thịnh Lộ Yên nhìn khắp phòng, vốn muốn đổ vào chậu hoa, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại bỏ ngay suy nghĩ này đi. Nàng phải ở chung phòng với Tầm Lại, nếu đổ vào trong chậu thì chắc chắn hắn có thể ngửi thấy.
Tuy nàng từng nghĩ đến việc nói cho Tầm Lại biết sự thật, nhưng lần này nàng ra ngoài với lý do bị bệnh sắp chết. Nếu bây giờ để hắn phát hiện ra mình bị lừa, ngộ nhỡ trong cơn tức giận đuổi nàng về kinh thì không ổn. Nếu muốn đuổi, thì cũng phải đợi nàng đến được đất Bắc và điều tra rõ mọi chuyện đã.
"Ngươi đổ nó vào vải, sau đó mang vải đi giặt, phải lén giặt, tránh để người khác trông thấy."
"Vâng thưa phu nhân."
Xuân Đào vừa đổ thuốc vào vải thì Tầm Lại trở về.
Thịnh Lộ Yên và Xuân Đào đưa mắt nhìn nhau, Xuân Đào vội vàng giấu vải đi.
Tầm Lại vừa vào cửa đã phát hiện ra trong phòng có điều gì đó bất thường, có lẽ do hắn đã vào không đúng lúc, hắn liếc nhìn bộ dạng e dè của Xuân Đào.
Trông thấy ánh mắt của hắn, Thịnh Lộ Yên vội nói: "Đại nhân về rồi đấy à."
Tầm Lại rời mắt khỏi Xuân Đào và nhìn về phía Thịnh Lộ Yên.
"Đại nhân vất vả rồi, Xuân Đào, ngươi đi lấy cho đại nhân chậu nước rửa tay đi."
"Vâng thưa phu nhân." Xuân Đào vội lui xuống.
"Không cần, ta vừa rửa rồi." Tầm Lại khước từ.
Xuân Đào lập tức dừng bước.
Thịnh Lộ Yên hơi giật mình, cười nói: "Đi múc nước đi, ta muốn nghỉ ngơi."
"Vâng ạ." Xuân Đào im lặng lui xuống.
Lúc đi múc nước, nàng ngó nghiêng bốn phía, thấy không có người thì nhanh chóng giặt khăn, sau khi giặt xong thì bưng chậu nước vào trong phòng.
Thịnh Lộ Yên đi đến giá để chậu, rồi nhìn về phía Xuân Đào.
Xuân Đào đáp lại nàng bằng một ánh mắt yên tâm.
Trừ đêm tân hôn ra thì đây là lần đầu tiên Tầm Lại về phòng lúc nàng vẫn còn thức.
Giường của nhà trọ nhỏ hơn trong phủ nhiều, sau khi hai người nằm thẳng trên giường thì chỉ khẽ động một chút là có thể chạm vào đối phương. Dĩ nhiên, Tầm Lại vẫn rất nề nếp, từ lúc nằm hắn xuống không hề động đậy, như thể vừa nằm xuống đã lập tức ngủ say ngay. Người cử động lung tung chính là Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên không phải kiểu người vừa đặt đầu xuống gối là có thể ngủ được ngay, nàng lúc nào cũng phải nằm ngọ nguậy trên giường một lúc rồi mới ngủ được. Nàng vừa mới cử động thì chân đã chạm vào người bên cạnh, tức khắc cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Khi nàng đang định rụt chân về, nhưng phát hiện ra động tác của đối phương còn nhanh hơn nàng một bước, hắn đã di chuyển chân từ lâu.
Sau đó, nàng cảm thấy đối phương dịch chân ra một chút.
Tình huống này thật là xấu hổ!
Thế nhưng, chẳng lẽ nàng là dịch bệnh sao, sao hắn phải ruồng bỏ nàng như thế chứ?
Từ lúc gặp Tầm Lại đến nay nàng đã phải chịu đựng rất nhiều đả kích. Nam nhân này dường như không hiểu thế nào là thương hương tiếc ngọc, cũng chẳng bao giờ thèm nhìn nàng lấy một lần. Ở trong núi giả cơ thể hai người cách nhau gần như thế, nhưng cũng không thấy hắn có tí phản ứng nào. Tối qua lại càng thế, nàng đã làm rõ ràng đến thế rồi, nhưng ai dè hắn vẫn một mực từ chối nàng!
Hắn ghét nàng đến thế sao?
Lúc ở trước cửa trạm dịch cũng không thấy hắn như thế, lúc đó rõ ràng còn chủ động lắm mà!
Vừa nghĩ như thế, Thịnh Lộ Yên vốn định dịch chân ra, lại cố ý nhấc chân lên, để chân mình chạm vào nam nhân bên cạnh.
Giường chỉ to cỡ vậy, xem hắn còn có thể trốn đi đâu.
Hôm nay nàng phải chiếm cái giường này!
Thế nhưng, ngay khi nàng vừa duỗi chân sang thì chân nàng đã bị một bàn tay to lớn bắt được.
Thịnh Lộ Yên lập tức thảng thốt, một cảm giác tê dại từ lòng bàn chân chui vào cơ thể, xộc thẳng lên đầu nàng. Loại cảm xúc này vô cùng xa lạ, khiến cho người ta cảm thấy có một loại cảm giác kì quái đang sinh sôi trong cơ thể.
Lúc này, nàng chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì một giọng nói trầm thấp đã vang lên bên tai: "Phu nhân đi đường cả ngày không mệt sao?"
Tuy giọng nói của nam nhân trầm thấp nhưng lại vô cùng rõ ràng. Lúc nó vang lên bên tai nàng còn mang theo hơi nóng xông thẳng vào gáy, vừa nóng bỏng vừa ngứa ran.
Thịnh Lộ Yên lập tức mở to hai mắt, nhìn vào đôi mắt sắc bén đang gần trong gang tấc kia, còn cả người nàng giống như bị nấu chín vậy.
Nếu nam nhân đều là sói, thì Tầm Lại giống như một con sói chưa được thuần hóa, nàng không nên trêu chọc hắn.