Bên ngoài, đế hậu vẫn đang náo nhiệt vì chuyện đặt tên cho Ngũ A ca. Trong khi đó, Tiến Trung đã lặng lẽ men theo bức tường, như một làn khói nhanh chóng lẻn vào phòng sinh, quỳ rạp xuống bên giường của Yến Uyển.
So với cảnh huyên náo bên ngoài, nơi đế hậu được mọi người chúc mừng và vây quanh Ngũ A ca, thì phòng sinh lại trở nên quạnh quẽ, lặng lẽ đến đáng thương.
Tiến Trung vừa thấy cảnh đó, sắc mặt lập tức tối sầm lại. Không nói một lời, hắn liền thẳng tay đuổi những người không cần thiết ra ngoài. Hiện giờ trong phòng chỉ còn lại vài tâm phúc thân cận nhất của Yến Uyển.
May thay, đời này nàng tuổi còn trẻ, thân thể cũng khoẻ mạnh. Không giống như kiếp trước, năm năm bị giày vò, lại dùng thuốc tránh thai kéo dài, khiến thân thể ngày một suy kiệt. Giờ đây, là một Yến Uyển cường kiện, đang tựa vào lòng Lan Thúy, từng thìa từng thìa cháo gà đen nấu với hoài sơn và củ cải được chậm rãi đút vào miệng, dần dần giúp nàng hồi lại chút khí lực.
Có lẽ vì mới sinh con xong, cơ thể vẫn còn yếu, lại thấy Tiến Trung không nói một lời quỳ gối bên giường mình, đến đôi tay cũng còn đang run rẩy, trong lòng Yến Uyển bỗng mềm nhũn. Nàng giơ tay về phía hắn, gọi khẽ:
“Tiến Trung ——”
Chỉ một tiếng nhẹ như gió thoảng, nhưng với Tiến Trung, đó chẳng khác nào thiên âm cứu mạng, như kéo hắn từ mười tám tầng địa ngục trở về nhân gian.
Hắn vội vã tiến lên nửa bước, dè dặt nâng tay nàng, không mang theo chút tư tâm hay dục vọng nào. Động tác mềm mỏng, nâng niu bàn tay ấy rồi nhẹ nhàng đặt trở lại trong chăn:
“Lệnh tiểu chủ, người phải chú ý dưỡng sức, giờ chưa chịu được chút gió nào.”
Yến Uyển nhìn bộ dạng hắn như thể vừa được vớt lên từ nước, cả người chật vật, xiêm y ướt đẫm mồ hôi, tâm vốn vẫn luôn bất an mới thực sự yên ổn đôi phần. Khóe miệng nàng nở nụ cười yếu ớt:
“Sinh con là ta, sao từng người các ngươi lại chật vật đến thế?”
Xuân Thiền, cổ áo bị ướt đẫm không biết là do mồ hôi hay nước mắt, mắt đỏ hoe đến dọa người.
Lan Thúy còn chưa kịp mở miệng, nước mắt đã lăn dài, giọng nghẹn ngào:
“Chủ nhân ——”
Tiến Trung cuối cùng cũng mở miệng, giọng lại khô khốc đến đáng sợ:
“Lệnh tiểu chủ, ngài không sao là tốt rồi.”
Yến Uyển muốn đổi tư thế, dựa vào lòng Xuân Thiền cho thoải mái hơn. Cả ba người lập tức cẩn trọng bảo hộ nàng, cẩn thận từng chút một, không dám sơ suất dù là nửa phần.
Nụ cười của Yến Uyển có phần mỏi mệt nhưng ánh mắt lại sáng ngời. Nàng hạ giọng nói:
“Ta còn chưa dẫn các ngươi đến Từ Ninh Cung dưỡng lão mà, sao có thể xảy ra chuyện gì được?”
Lời nàng vừa dứt, Xuân Thiền lập tức bật khóc, vội vàng quay đầu lau nước mắt, còn nức nở đáp:
“Nô tỳ đã nói rồi, chủ nhân nhất định sẽ trường thọ trăm tuổi. Chỉ là... chỉ là lúc nãy thật sự quá dọa người...”
Lan Thúy cũng không còn tâm trí mà trêu chọc Xuân Thiền, chỉ bưng chén cháo đến, nước mắt lưng tròng:
“Chủ nhân ăn thêm một chút nữa đi.”
Yến Uyển lại ăn thêm vài muỗng, bỗng nhiên nghiêng tai lắng nghe rồi hỏi:
“Ngũ A ca... bên ngoài là Ngũ A ca đang khóc phải không?”
Tiến Trung lúc này chẳng còn giữ phép tắc thường ngày, tay áo lau mặt lung tung, vội vàng khuyên nhủ:
“Ngài đừng lo. Vú nuôi và nhũ mẫu đều đã an bài ổn thỏa, nô tài đã cho người điều tra kỹ từ mười tám đời tổ tông, chắc chắn không có sơ suất gì. Hoàng thượng thích tiểu A ca lắm, vừa sinh ra đã đặt tên là Vĩnh Diễm, ôm vào lòng cưng chiều không rời. Ngài cứ yên tâm, bên cạnh còn có Vương Thiềm trông nom kỹ lưỡng. Việc của Ngài bây giờ là tĩnh tâm dưỡng sức, không cần lo nghĩ gì cả.”
Hắn chẳng biết mình đã nói bao nhiêu lần “Ngài yên tâm”, chỉ hy vọng người trước mặt thật sự có thể yên tâm tĩnh dưỡng.
Đêm nay hắn đã chạy đến mức cổ gần như rụng, không còn hơi sức đâu mà đếm lời, chỉ còn lại bản năng lặp đi lặp lại, lời nói đến mức lưỡi không vấp mới là kỳ tích.
“Vĩnh Diễm? Ngũ A ca gọi là Vĩnh Diễm sao?”
Yến Uyển nghe xong, nghĩ chắc chắn là hài tử tới tìm mẫu thân, vui mừng suýt nữa muốn chống dậy ngồi lên, khiến cả ba người hốt hoảng, vội vàng giữ chặt nàng lại.
“Lệnh tiểu chủ——”
Tiến Trung thường ngày nhanh mồm lẹ miệng là thế, hôm nay lại cạn lời. Trong lòng đầy kinh hoảng và mỏi mệt, hắn chỉ có thể để bản năng dẫn lối, phơi bày trọn tấm chân tình trước mặt nàng.
Hắn khẩn thiết nói:
“Ngài an ổn chút đi, tha cho nô tài một mạng. Ngài mà lại làm nô tài sợ thêm lần nữa, e là tim nô tài cũng phải nhảy ra khỏi cổ họng mất.”
Yến Uyển vốn định hỏi thêm điều gì, nhưng khi thấy ánh mắt hắn đầy mệt mỏi và lo lắng thật sâu, tất cả suy nghĩ đều như bọt nước tan biến. Trong lòng nàng, hiếm khi cảm thấy tĩnh lặng và bình yên đến vậy.
Nàng dùng hết phần cháo còn lại, súc miệng bằng chút canh sâm, rồi dưới sự bảo hộ cẩn trọng của ba người, cuối cùng cũng an tâm thiếp vào giấc ngủ nặng nề.