Hoàng hậu nghe xong lời này, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười, ngoài miệng vẫn là lời nói khiêm tốn: “Tuy là Hoàng Thượng cưng hắn, nhưng hắn chỉ là một cái tiểu hài tử, nơi nào dùng được đến đâu.”
Hoàng Đế lại không để bụng, nói: “Vĩnh Liễn là trẫm đích trưởng tử, lại xưa nay sớm tuệ cần cù, có cái gì đảm đương không nổi.” Nói làm như trong lúc vô tình nhìn lướt qua Yến Uyển.
Yến Uyển tiến lên, vội vàng cười nói: “Hoàng Thượng nói chính là, a ca nhất cần cù bất quá, buổi sáng đọc 《Lễ Ký》 trong 《Từng tử hỏi》 ước chừng 1 canh giờ, viết tam thiên chữ to, hiện giờ còn ở dưới bóng cây luyện tập bắn tên đâu.”
Hoàng Đế ý cười càng sâu, đối với Hoàng hậu cười nói: “Ngươi nhìn, hài tử của chúng ta tự nhiên là tốt nhất.”
Hoàng hậu cười, nghiêng đầu liếc Yến Uyển một cái, thấy nàng hồi xong lời liền thành thật cúi đầu đứng hầu một bên, trong lòng mạc danh nhẹ nhàng ba phần, cười nói: “Hoàng Thượng lời này nói, đảo có vẻ thần thiếp đối Vĩnh Liễn yêu cầu quá cao.”
“Hoàng hậu là vọng tử thành long, yêu cầu tự nhiên cao chút, chỉ là Vĩnh Liễn vẫn là cái hài tử, đảo cũng không vội với nhất thời.”
Hoàng hậu khi nghe hắn nói đến “Vọng tử thành long”, khóe miệng liền mang theo một tia lạnh thấu xương độ cung, nhưng thần sắc như cũ bất động như gió, trầm ổn nói: “Thần thiếp cũng là như thế này khuyên hắn đâu, chỉ là đứa nhỏ này chỉ ngóng trông có thể vì quân phụ phân ưu, trời sinh thập phần hiếu học, thần thiếp tổng không hảo ngăn đón chính mình nhi tử tiến tới.”
Ánh mắt nàng cũng dừng lại ở trên người Yến Uyển, như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng một xúc, rồi bưng lên một bên bạch ngọc ly, nhẹ nhàng hớp một hớp nước trà.
Yến Uyển đúng lúc nhu thuận cúi đầu góp lời: “A ca gần nhất khổ tâm nghiên tập bắn tên, là cố ý muốn ở Mộc Lan bãi săn thượng thân thủ săn đến con mồi, hảo hiến cho Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu, lấy biểu hiếu tâm.”
Hoàng Đế vừa nghe cũng vì thế mà động dung: “Vĩnh Liễn từ nhỏ chính là cái hiếu thuận hài tử.”
Hoàng hậu phụ họa: “Vĩnh Liễn rất là hiểu chuyện, thần thiếp cũng muốn lại giao phó hắn, trân trọng chính mình thân mình mới là đối cha mẹ lớn nhất hiếu kính.”
Hoàng Đế cũng từ từ gật đầu, hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rồi nói với Vương Khâm: “Trẫm nhớ rõ trẫm tuổi nhỏ học bắn tên khi, tiên đế đã từng thưởng xuống một cái nhẫn ban chỉ, trẫm dùng rất nhiều năm, ngươi đi tìm ra, đưa đến Nhị a ca chỗ.”
Hoàng hậu vui vô cùng, vội đứng dậy hành lễ: “Thần thiếp tạ Hoàng Thượng đối Vĩnh Liễn hậu ái.”
Hoàng Đế đứng dậy, thân thủ nâng Hoàng hậu dậy: “Trẫm cùng ngươi chỉ có Vĩnh Liễn một cái nhi tử, trẫm không đau hắn còn có thể đau ai đâu.” Lại nói: “Dưỡng Tâm Điện còn có tấu chương chờ, trẫm đi trước xử lý công sự, chờ nhiệt khí tán chút, chạng vạng thời điểm trẫm cùng ngươi cùng đi coi một chút Vĩnh Liễn. Tổng muốn chính mắt nhìn thấy hắn ở A Ca Sở hết thảy đều hảo, trẫm trong lòng mới có thể hoàn toàn kiên định.”
Hoàng hậu hỉ doanh doanh đưa hắn đến cửa Trường Xuân Cung, liền thấy ánh mắt Hoàng Đế lại hướng trên người Yến Uyển đình trú một cái chớp mắt, lập tức không biết trong lòng là cái tư vị gì.
Hoàng hậu theo ánh mắt hắn nhìn Yến Uyển, cười nói: “Trong cung sự vụ phức tạp, thần thiếp bên người ít nhiều có cái nha đầu lanh lợi thế này, mới bớt đi được bao nhiêu phiền lòng.”
Hoàng Đế hơi hơi gật đầu: “Lời nói hồi đến rõ ràng, hầu hạ Hoàng hậu cũng tỉ mỉ. Lý Ngọc, thưởng.”
Yến Uyển vội vàng tạ ơn, Lý Ngọc khom lưng hỏi: “Nô tài ngu dốt, còn cầu Hoàng Thượng chỉ bảo, thưởng cái gì thích hợp?”
Hoàng Đế trầm thấp nói: “Biết chữ sao?”
“Nô tỳ biết chữ, khi còn nhỏ gia phụ đã từng dạy dỗ quá.”
Hoàng Đế thanh âm mang theo mờ ảo ý cười: “Vậy thưởng cho ngươi một quyển 《Chiêu Minh Văn Tuyển》, a mã của ngươi đặt cho ngươi cái tên hay, ngươi tổng không thể liền xuất xứ cũng không biết.”
Trên mặt Hoàng hậu ý cười gần như biến mất không còn, 《Chiêu Minh Văn Tuyển》... “Yến Uyển” hai chữ ở vào nơi nào?
Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ.
Vui vẻ ở nay tịch, Yến Uyển cập lương khi.
Dù cho nàng biết hắn sẽ không hoang đường đến mức xưng Yến Uyển là “thê”, nhưng dùng bài thơ này tới trêu chọc cung nhân, rốt cuộc lại có vài phần tôn trọng nàng – cái người từng kết tóc thê tử.
Nhưng Hoàng hậu vẫn đứng ở cửa, ngẩng đầu mà vẫn nói cười yến yến, dặn dò cung nhân theo hầu bên cạnh bung dù cho thánh giá, nói hiện giờ thời tiết nóng bức, đừng để phơi nắng đến Hoàng Đế. Nàng nhìn theo bóng lưng hắn dần khuất hẳn khỏi tầm mắt, mới trở về trong điện, thật mạnh ngã xuống sập.