Như Ý Truyện: Kỳ Tích Uyển Uyển Thượng Vị Ký

Chương 17

Trước Sau

break

Lúc này, không biết từ khi nào biến mất, Vương Khâm dẫn theo Tố Luyện tiến vào điện.

Tố Luyện quỳ gối bẩm báo:
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương, nô tỳ tại Cát Tường môn phát hiện kiệu của Hải Thường Tại. Vốn định thỉnh Hải Thường Tại tới đây để cùng Quý Phi nương nương phân rõ phải trái, không ngờ bên trong kiệu... lại không phải Hải Thường Tại.”

Hoàng hậu hơi cau mày, trách nhẹ:
“Tố Luyện, ngươi luôn ổn trọng, sao lại nói lời hồ đồ trước mặt Hoàng Thượng? Không phải Hải Thường Tại thì là ai?”

Tố Luyện rướn mắt liếc Hoàng Đế một cái, khó xử nói:
“Nô tỳ không dám vọng ngôn, nhưng người ngồi trong kiệu ấy... đích xác không phải Hải Thường Tại.”

Quý Phi cùng Hoàng hậu liếc nhau một cái, trong mắt đều lóe lên một tia đắc ý.

Quý Phi nhướng mày, kiều mỵ nói:
“Thần thiếp mặc kệ kiệu kia là của ai ngồi, thần thiếp chỉ muốn biết Hải Lan – một người sống sờ sờ, có thể biến đi đâu? Nếu châu thoa là bị nàng giữ, cũng nên có người cho thần thiếp một lời công đạo.”

Hoàng hậu vẻ mặt trầm trọng:
“Việc này đã không còn là một cây châu thoa đơn giản. Hải Lan là cung tần của Hoàng Thượng, lại vô cớ mất tích trong nội cung, đây là đại loạn.”

Nàng quay người hướng Hoàng Đế, cúi thấp người, nghiêm nghị nói:
“Thần thiếp chưởng quản lục cung, chuyện như vậy xảy ra, chính là thần thiếp quản lý bất nghiêm. Nếu hôm nay là Hải Lan mất tích, ngày mai nhỡ đâu là thích khách trà trộn, vậy hậu quả sao gánh nổi? Thỉnh Hoàng Thượng tra rõ việc này, trả lại hậu cung yên bình.”

Hoàng Đế thở dài, đỡ Hoàng hậu đứng dậy, muốn nói gì đó lại thôi, chỉ lắc đầu trầm mặc.

Ngay lúc ấy, Mạt Tâm cùng Hoàn Thúy đỡ một người bước nhanh vào điện.

Tuệ Quý Phi nhìn rõ người kia, kinh hô:
“Sao lại là ngươi?!”

Người tới chính là Ô Lạp Na Lạp Thanh Anh.

Tuệ Quý Phi cất giọng chất vấn:
“Thanh Anh, ngươi không ở tiền điện giữ đạo hiếu cho Thái hậu, sao lại tự tiện tiến cung? Là ai cho phép ngươi?”

Thanh Anh sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt lặng lẽ bay về phía Hoàng Thượng, nhẹ nhàng thốt lên:
“Hoàng Thượng...”

Hoàng Đế lại chỉ im lặng, không đáp.

Hoàng hậu cất giọng nghiêm khắc:
“Thanh Anh muội muội, Hải Lan hiện đang không rõ tung tích, ngươi lại là người cuối cùng thấy nàng, hiện tại chẳng lẽ vẫn muốn giấu giếm?”

Thanh Anh cúi đầu, lôi khăn tay che nửa khuôn mặt, không trả lời.

Hoàng hậu giọng lạnh thêm vài phần:
“Hải Lan là người của Hoàng Thượng, nếu ngươi cố tình che giấu, chính là bức nàng đến đường cùng!”

Thanh Anh nghe vậy, nước mắt rưng rưng:
“Thần thiếp... thần thiếp tuyệt không có ý đó. Hoàng hậu nương nương, xin ngài đừng nghi oan Hải Lan.”

Hoàng hậu vẫn giữ vẻ uy nghiêm:
“Ngươi không nói rõ được tung tích Hải Lan, lại vô triệu tự ý tiến cung, còn để người khác ngồi nhầm kiệu, tất cả đều là sai phạm. Chuyện đến nước này, nếu ngươi còn muốn bao che, bổn cung chỉ có thể xử theo cung luật.”

Tuệ Quý Phi chỉ tay gần như chạm vào mặt Thanh Anh, lớn tiếng:
“Ngươi nói Hải Lan không dám, thế nàng đi đâu? Ngươi còn dám giả bộ ngây thơ, chẳng phải là cùng một giuộc với nàng sao?!”

Thanh Anh run rẩy nói:
“Thần thiếp… không dám.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc