Như Ý Truyện: Kỳ Tích Uyển Uyển Thượng Vị Ký

Chương 15

Trước Sau

break

Trước cửa Dưỡng Tâm Điện, Vương Khâm chạy chậm ra nghênh đón, gương mặt nở nụ cười tươi:
“Nô tài tham kiến Hoàng hậu nương nương, tham kiến Quý phi nương nương. Bên ngoài mưa lớn thế này, sao hai vị nương nương lại tự mình đến tận Dưỡng Tâm Điện?”

Hoàng hậu mỉm cười đoan trang điềm đạm:
“Là vì một chuyện có liên quan đến Hải Thường Tại. Nghe nói Hải Thường Tại hiện đang ở trước mặt Hoàng thượng, cũng muốn thỉnh Hoàng thượng ra làm chứng.”

Sắc mặt Vương Khâm hơi đổi, lặng lẽ liếc Hoàng hậu một cái, ra vẻ khó xử nói:
“Nương nương, không phải nô tài không chịu thông báo, chỉ là bên phía Hoàng thượng…”

Tuệ Quý phi nhíu mày, bước lên ngắt lời:
“Ta làm rơi một cây trâm, lật tung cả cung cũng chưa tìm được, chỉ còn phòng Hải Lan là chưa xét qua. Có thái giám làm chứng, nói từng thấy cây trâm đó trong phòng Hải Lan. Ta cũng không thể không đến cầu Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương làm chủ, điều tra rõ ràng, tìm ra kẻ trộm!”

Vương Khâm cười nịnh nọt:
“Nương nương nơi người đâu thiếu gì trâm ngọc? Lúc này mưa gió thế này, so với thân thể quý giá của người thì cái trâm kia có đáng là gì? Hà tất vì chuyện nhỏ mà làm to?”

Tuệ Quý phi cười lạnh:
“Cây trâm ấy vốn không phải vật quý giá gì. Nhưng đó là thứ đầu tiên Hoàng thượng ban cho ta khi ta nhập cung, ta vẫn luôn yêu thích, cất giữ cẩn thận. Nếu công công biết thân thể ta quý giá, vậy càng nên mau chóng thông báo với Hoàng thượng mới phải. Đứng đây ngăn cản, chẳng lẽ có lợi gì cho thân thể ta? Hay là nói giữa ban ngày ban mặt, Hải Thường Tại lại dám làm chuyện gì không thể gặp người ở Dưỡng Tâm Điện?”

“Ai u, Quý phi nương nương, Hoàng thượng là người thế nào, ngài còn không rõ sao? Ngài nói vậy chẳng phải oan uổng Hoàng thượng rồi ư?”

Vương Khâm hơi nâng cao giọng, Hoàng hậu hiểu ý liếc hắn một cái.

Tuệ Quý phi định lên tiếng nữa, nhưng đã bị Hoàng hậu ngăn lại:
“Vương công công, Quý phi nương nương không phải vì một cây trâm, mà là vì tình nghĩa cùng Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng hiện không rảnh tiếp kiến, vậy xin đưa Hải Lan ra đây, theo chúng ta về Hàm Phúc Cung để nàng ấy tự mình giải thích rõ ràng.”

Hoàng hậu dịu dàng tiếp lời:
“Nếu Hải Thường Tại không tiện rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, vậy bản cung có thể để Tố Luyện và Mạt Tâm ở lại đây. Chờ Hải Thường Tại vừa rời khỏi điện, liền đưa nàng về Hàm Phúc Cung.”

“Gần đây trong cung có trộm, chuyện này không thể xem nhẹ, nhất định phải xử lý nghiêm minh, rửa sạch lời đồn. Hơn nữa, giờ vẫn là ban ngày, phi tần lưu lại Dưỡng Tâm Điện quá lâu cũng không hợp quy củ. Bản cung thân là chủ lục cung, không thể không nhắc nhở Hoàng thượng.”

Trước cửa Dưỡng Tâm Điện, tình thế bỗng chốc căng thẳng, giằng co tại chỗ.

Trên không cung điện, mây đen tầng tầng lớp lớp che kín bầu trời. Mây tro quay cuồng nơi chân trời hạ thấp đến mức dường như giơ tay là có thể chạm tới, mang đến cảm giác áp lực ngột ngạt như “Mây đen áp thành, thành sắp sụp”.

Bên ngoài đã trắng xóa một mảnh, mưa lớn như tấm màn dày đặc dệt kín trời đất, từng hạt mưa tạt xuống mặt đất vang rền không dứt. Cứ như thần tiên trên trời đã xé rách bầu trời, đổ cả dòng ngân hà xuống trần gian.

“Vương Khâm, đưa Hoàng hậu và Quý phi vào.”
Thanh âm Hoàng thượng từ trong màn mưa truyền đến, vang vọng xa xăm.

Quý phi mang theo vài phần kiêu ngạo, đắc ý liếc Vương Khâm một cái, làm nũng kêu một tiếng “Hoàng thượng ——” rồi liền dẫn đầu tiến vào.

Vương Khâm đứng phía sau, vẻ mặt xấu hổ, hành lễ với Hoàng hậu rồi vội vã đuổi theo bóng dáng Quý phi.

Hoàng hậu đi chậm lại, đỡ lấy tay Yến Uyển, nhìn tầng tầng màn mưa phía trước, khẽ thở dài:
“Cơn mưa này, không biết còn kéo dài bao lâu nữa.”

Nói rồi, nàng chậm rãi bước vào trong, chỉ để lại một câu văng vẳng nơi cuối gió:
“Thời tiết… rồi sẽ thay đổi thôi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc