Phan Dao Dao bị người khác nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận, Chu Tước còn cố tình đề nghị mấy chủ ý không thể dùng được.
“Được rồi, được rồi! Không cần đề nghị gì nữa đâu, ta cũng không muốn nghe nữa. Hai người hôm nay đừng xuất hiện trước mặt ta, rõ chưa?”
Chu Tước giữ chặt tay nàng, ủy khuất: “Ta muốn đến an ủi ngươi mà.”
Phan Dao Dao giữ chặt hai vai nàng, một phát ném nàng ra ngoài sân: “Ta nhận thành ý của ngươi.”
Chu Tước còn muốn quay lại: “Làm bằng hữu, ta nên ở lại cùng ngươi. Có lẽ ngươi cần người tâm sự.”
Phan Dao Dao không chút do dự cự tuyệt: “Có lẽ sẽ có ngày như vậy nhưng không phải bây giờ. Nêu cần ta sai người tới tìm ngươi cũng không muộn.” Lại cười ngọt ngào với Thẩm Qua, tay làm tư thế “Mời.”
Thẩm Qua lắc đầu hiểu ý, cất bước ra khỏi biệt viện.
Chu Tước còn phản kháng: “Chỉ là …”
Không còn muốn nghe nàng nói nữa, Phan Dao Dao quay đầu bước đi. Thật sự là quá đáng nha, tốt xấu gì ta cũng tới đây vì nàng, nói đi là đi ngay.
“Chu cô nương …” Thẩm Qua giữ chặt tay nàng, không cho nàng rời đi: “Nàng còn chưa trả lời ta.” (Hí hí, anh chị kiss rồi đổi xưng hô nhá.)
“Trả lời ngươi cái …”Nói đến đây, bỗng nhiên nhớ lại lời thổ lộ vừa rồi của công tử, khuôn mặt thanh tú lại đỏ bừng lên. Nàng ngượng ngùng lắc đầu: “Ai, ta thật sự không biết nói sao.”
Thẩm Qua nhìn nàng, bàn tay đang cầm chặt tay nàng cũng dần buông lỏng, trong mắt hắn lóe lên vài tia sáng phức tạp.
“Quả nhiên không thích ta sao?”Nói đến đây, thanh âm trầm xuống: “Vậy xin cô nương quên những lời ta vừa nói đi.”
“Đừng! đừng đi!” Chu Tước kéo ống tay áo của hắn, “Ta không phải không thích ngươi, ta chỉ là, cảm thấy chuyện này ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn?”
“Đúng vậy, chúng ta không hiểu rõ đối phương. Ngươi đột nhiên nói vậy, ta thật sự không biết trả lời thế nào …”
Hai người vừa đi vừa nói đến cái đình bên trong hoa viên ngồi xuống, Chu Tước đang chần chừ lựa lời để nói, Thẩm Qua bỗng nắm chặt hai vai nàng.
“Ta biết nàng rất kinh ngạc, kỳ thật ta cũng ngạc nhiên giống nàng.”
Chu Tước hé miệng, không biết nói sao, chỉ là kinh ngạc nhìn hắn.
Thẩm Qua vươn tay ôm mặt nàng, mỉm cười vuốt ve hình dáng khuôn mặt Chu tước, nhẹ nhàng nói: “Từ nhỏ, ta đã học được từ mẫu thân một điều, chính là không thể để tình cảm trở thành điểm yếu. Cho nên ta không cho phép chính mình thích người nào, cho đến khi gặp nàng. Loại cảm giác này trước giờ chưa từng có, ta cũng lo rằng bản thân đang mắc phải sai lầm.”
Chu Tước cảm giác tay hắn đang vuốt ve mặt nàng rất thoải mái, bởi vậy nàng đứng gần hắn hơn một chút: “Vậy tại sao ngươi …”
“Bởi vì cảm giác này rất đẹp, làm cho ta vừa lo lắng vừa hạnh phúc. Ta từng không cho phép bản thân được hạnh phúc, chỉ là hôm nay ta bỗng phát hiện có lẽ hạnh phúc mới chính là thứ ta cần.”
Cảm giác được tỏ tình thật tốt nha, Chu Tước liếʍ liếʍ môi: “Như vậy, ngươi thật sự thích ta sao? Trên thực tế, ta còn có điểm sợ ngươi.”
Thẩm Qua nhíu nhíu mày: “Hả?”
Ai! Nói vậy không tốt lắm. Không phải lúc này phải nói lời nào có chút tình ý hay sao? Ngu ngốc!
Chút xíu nữa là cắn phải lưỡi, nhưng những lời còn lại cũng không thể không nói được: “Ngươi không biết ngươi đối xử với ta dữ lắm sao! Cho tới giờ vẫn chưa có người nào hung dữ với ta như ngươi, nên ta mới sợ.”
Thẩm Qua vỗ trán cười khổ.
Chu Tước sợ hắn đau lòng, lại nói: “Bất quá, không thể phủ nhận chuyện ta bị ngươi hấp dẫn. Biết ngươi tìm đá phù dung phỉ thúy, ta ngoài miệng nói muốn làm hỏng chuyện nhưng trong lòng là muốn lúc ngươi không có được đem tặng cho ngươi, khiến ngươi kinh hỉ một phen. Ngươi xem, có đôi khi, ta cũng làm việc trong ngoài bất nhất.”
Thẩm Qua ôn nhu nhìn nàng: “Có lẽ chúng ta thật sự cần thời gian để hiểu rõ nhau.”
Hiểu biết lẫn nhau? Quá khứ của hắn nàng có thể hiểu được, nhưng còn quá khứ của nàng làm sao hắn biết được đây?
Chu Tước vừa định nói chuyện, Thẩm Qua đã lấy ngón tay chặn trước môi nàng: “Hư ..” nàng không mở miệng được, không hiểu nên nhìn hắn. Thẩm Qua chỉ vào trăng trong bên ngoài đình: “Nàng xem ánh trăng đêm nay, có phải rất tròn hay không?”
Chu Tước nhìn ánh trăng một lát, ngắm gương mặt anh tuấn của hắn: “Uhm, tượng trưng cho hạnh phúc tốt đẹp chính là trăng tròn.”
“Còn nhớ bức họa của Hoàng công tử không?”
“Sao lại không nhớ? Hắn cảm thấy hạnh phúc như hoa ẩn trong gương, trăng nơi đáy nước, là mong muốn không thể thực hiện.”
“Tâm sự của hắn rất nhiều, lại không thể tìm người tri kỷ, đành phải đem tâm sự đặt vào ngòi bút. Nàng có biết tiếng lòng ta dùng điều gì để biểu đạt không?”
Chu Tước nghĩ nghĩ, vẫn không nghĩ ra được, đành phải lắc đầu.
Thấy công tử lấy trong lòng ra một cây sáo ngọc bích, hai mắt Chu Tước tỏa sáng: “Ngươi dùng tiếng sáo để bày tỏ.”
Thẩm Qua không trả lời nàng, đem cây sáo để vào bên miệng, bắt đầu thổi một làn điệu du dương.
Tiếng sáo như tiếng lòng, uyển chuyển bay vút sánh cùng ánh trăng tỏa sáng trên không, lại thanh tao tự nhiên lướt nhẹ trên mặt đất. Trong hoa viên, cây cỏ hoa dạ hương nở rộ như hé miệng cười duyên.
Cũng giống tâm sự trong lòng nàng, tiếng sáo khi thì hạnh phúc, lúc lại sầu bi, nhưng tình cảm dạt dào không nói nên lời lại tràn đầy trái tim.
Thổi xong một đoạn nhạc, Thẩm Qua buông cây sáo xuống, tay nắm chặt, hắn nhìn Chu Tước, có điểm bất an, bối rối sợ bị cự tuyệt hoàn toàn, thật cẩn thận nói: “Chu cô nương, ta không biết cách biểu đạt tình cảm của mình, chỉ có thể dùng tiếng sáo để thay thế. Đây không phải hứng thú nhất thời của ta, ta cũng phải trải qua đau khổ mới có thể đưa ra quyết định này. Nếu nàng cũng giống ta, xin hãy cho ta biết.”
Câu trả lời của nàng là một nụ hôn nóng bỏng dành cho hắn.
Hai người bắt đầu cuộc sống tình yêu gắn kết với nhau.
Cảm tình của bọn họ phát triển quá nhanh, làm cho tất cả mọi người xung quanh đều choáng váng. Nhưng Chu Tước không cho là như vậy, nếu trên trời đã định bọn họ ở cùng một chỗ, thì cần gì thời gian ngắn hay dài.
Mà Thẩm Qua cũng nói hắn muốn bỏ chuyện tìm kiếm đá phù dung phỉ thúy, hắn phát hiện ra có chuyện quan trọng hơn cần hắn theo đuổi, ít nhất trước mắt là như vậy. Trước đây lý tưởng của hắn trước tiên phải được phụ thân tán thành, mà bây giờ phải nên tìm được thứ mình muốn theo đuổi mới quan trọng nhất.
Cho nên hắn hạ quyết tâm.
Hôm nay, hai thầy trò Chu Tước và Tôn Trữ ngồi trước bàn cờ, một người chuyên tâm dạy, một người lại không yên tâm học. Người chuyên tâm dạy rất không vừa lòng.
“Sư phụ, gần đây Phan cô nương có vẻ không vui, không biết tại sao?”
Tôn tú tài nhịn không được hỏi Chu Tước. Chu Tước há miệng thở dốc: “Ngươi đừng nói với ta trước khi trận đấu diễn ra, ngươi còn có tâm tư đặt vào chuyện khác nha?”
Tôn Trữ so đo: “Nhưng ta sở dĩ muốn thi đấu, hoàn toàn bởi vì Phan cô nương, bây giờ nàng không vui sao ta có thể không quan tâm? Huống hồ ta tự biết tư chất thô lậu, thắng được cuộc thi phải rất khó khăn.”
Mặt Chu Tước nổi gân xanh: “Ngươi không muốn cưới nàng nữa sao?”
Trong một lát, mặt Tôn Trữ hồng lên, ngập ngừng nói: ” …. Nghĩ muốn.”
Chu Tước vừa lòng gật đầu: “Nghĩ muốn là được rồi. Ngươi chỉ có cách thắng được giải đâu, mới có thể cưới giai nhân. Tiếp tục học đi, ta cùng ngươi đấu một trận, phải làm cho bà chủ Phan thấy ngươi cố gắng bao nhiêu.:
Tôn Trữ cười hối lỗi: “Trận đấu tất nhiên quan trọng, Phan cô nương cũng quan trọng, ta vẫn nên an ủi nàng trước.”
Vừa dứt lời, lòng bàn chân đã muốn chạy, Chu Tước tức giận đến nghẹn lời, cho tới lúc Thẩm Qua đi qua cửa, mới trở lại bình thường, ủy khuất nói: “Công tử, chàng xem hắn … Thật sự là quá phận.”
Thẩm Qua vừa thấy tình hình liền đoán được tám chín phần.
“Nàng nếu không thích, có thể đổi người khác.”
Chu Tước lắc lắc đầu: “Không ổn, lâm trận đổi tướng là điều cấm kỵ của binh gia.”
Thẩm Qua mang bàn cờ chuyển đi, đặt lên bàn một gói đồ nặng, Chu Tước lúc này mới thấy trán hắn có mồ hôi, vội vươn tay áo giúp hắn lau đi. Thẩm Qua cũng rất phối hợp hơi hơi cúi đầu, nhìn thấy vẻ mặt nàng vì hắn mà tỉ mỉ lau mồ hôi.
Đối diện với ánh mắt nóng rực như vậy khiến nàng ngượng ngùng: “Chàng nhìn ta như vậy, ta thật không chịu được.” Lại nghĩ, vạn nhất nói như vậy khiến hắn từ nay về sau không nhìn nàng nữa, có phải đang tự hại mình không đây, vội nói: “Chàng nhìn ta nhiều chắc ta sẽ quen.”
Hắn cầm tay nàng, ôn nhu hỏi: “Không biết tại sao, lòng ta thật bình thản.”
Chu Tước lo lắng hỏi: “Bình thản? Ta không cho chàng cảm giác hưng phấn sao?”
Thẩm Qua cười cười.
Nụ cười này càng làm Chu Tước bối rối: “Chàng cười cái gì? Ta thực sự buồn cười lắm sao?”
Hai tay đỡ lấy vai nàng, Thẩm Qua chỉ lẳng lặng nhìn nàng: “Nàng không biết mấy năm nay, thật lâu rồi ta mới có cảm giác bình yên như lúc này.”
“Tại sao?”
“Ta nói cho nàng biết, tuy ta sinh trưởng trong gia đình quý tộc, nhưng ta là con vợ lẽ.”
Chu Tước gật gật đầu: “Vậy thì sao?”
Thẩm Qua đỡ nàng ngồi xuống, mở gói đồ trên bàn ra, bên trong có một hũ sứ men xanh: “Mấy ngày nay thời tiết ở đây thật oi bức, ta cho người ướp lạnh nước ô mai, có thể giải khát, nàng uống đi, mấy chuyện khác từ từ kể cho nàng nghe.”
Chu Tước bê bình sứ lên, mở miếng vải ra, hơi lạnh ập vào mặt, những khối băng nhỏ vụn nổi trên chất lỏng màu nâu nhạt. Uống một ngụm, quả nhiên là mát lạnh, thời tiết oi bức cũng bớt xuống vài phần.
“Uống ngon thật.” Chu Tước mặt mày hớn hở, lại nghĩ tới chuyện: “Công tử, bây giờ trời nóng, lấy đâu ra băng.”
Công tử mở quạt ra, phe phẩy cười nói: “Thành nam có nhiều kẻ lắm tiền như vậy, nên cũng nghĩ đến chuyện trữ băng.”
Chu Tước lấy nắp đậy lại chiếc bình: “Mặc kệ họ lưu lại bằng cách nào, công tử cũng phải vất vả mới tìm được, ta cũng không thể uống một mình.”
Đưa chiếc bình cho công tử. Thẩm Qua không nhận, chỉ im lặng nhìn nàng nửa ngày mới nói: “Nha đầu ngốc.”
Hắn không chịu uống, Chu Tước đành phải lấy chén trà chia ra làm hai: “Mỗi người một phần, nếu công tử không uống ta cũng không dám nhận tình cảm này của chàng đâu.”
Thẩm Qua bất đắc dĩ nhân chén trà.
Chu Tước lại hỏi: “Lúc nãy chàng còn chưa nói xong. Chàng là con vợ lẽ thì sao?”
Thật sự không nghĩ lại nói ra trước mặt nàng loại chuyện này, hắn cũng cảm thấy khó mở miệng.
Hắn thật sự là con vợ lẽ, trên còn có nhiều huynh trưởng. Mẫu thân vì không được sủng ái nên vu hết cho hắn, hầu như mỗi ngày đều ở trước mặt hắn kể lể thống khổ căm giận.
Hắn khinh thường mẫu thân như vậy, nhưng lại không thể không yêu nàng. Vì để được phụ thân sủng ái, nàng đã cố gắng làm nhiều việc, cuối cùng đều chuốc lấy thất bại. Lâu dần, hắn cũng lớn lên, mẫu thân bắt đầu đem yêu sủng ký thác trên người hắn. Cho nên bất kỳ chuyện gì hắn làm đều phải cố gắng hết sức.
Muốn mẫu thân vui vẻ, thì phải khiến phụ thân chú ý, từ nhỏ đến lớn hắn chỉ có một mục tiêu mà sống.
Có đôi khi, hắn thương bọn họ nhưng cũng có lúc lại oán hận vô cùng. Hắn luôn nói với chính mình, chỉ vì tiền đồ nên mới làm như vậy.
Hai tháng trước, hắn tham gia cuộc tuyển chọn ngự tiền thị vệ, thuận lợi thông qua kỳ thi viết. Sau khi thông qua cuộc thi viết, đám con chau dòng dõi này nhận được đề mục khảo thí làm nhiệm vụ một thời gian. Hoàn thành nhiệm vụ, có thể nhận chức ngự tiền thị vệ, nếu không, cho dù thông qua thi viết, cũng không trúng tuyển. Nhiệm vụ của hắn chính là đá phù dung phỉ thúy. Vì có nó, hắn phải tiến về phương nam.
Hắn tràn đầy tự tin lấy được miếng đá phù dung phỉ thúy, bởi vì như vậy, mới chứng tỏ hắn làm được mọi thứ. Đương nhiên mục tiêu của hắn không phải chức ngự tiền thị vệ, mà là kiếm một chức quan sau khi làm ngự tiền.
Mọi người đều biết, Vân Hoang quốc có rất nhiều trọng thần đều đi lên từ ngự tiền thị vệ. Bởi vì ngự tiền thị vệ sẽ theo sát hoàng đế, nghe hoàng đế cùng đại thần nghị sự, mưa dầm thấm lâu sẽ học được cách trị quốc.
Cho nên, chức ngự tiền thị vệ là chức quan mà đám con cháu dòng dõi đều hướng đến.
Hắn vẫn một mực thuyết phục mình, hết thảy mọi chuyện là vì tiền đồ.
Nhưng xét đến cùng, mọi cố gắng chỉ vì muốn phụ thân chú ý đến mẫu tử bọn họ. Hắn không muốn thừa nhận chuyện này. Nhưng mà đây quả là sự thật.
Chuyện này khiến hắn mệt mỏi, cảm giác cả đời chỉ có cố gắng, cố gắng làm hắn không cam tâm.
Sau khi gặp Chu Tước, hắn vẫn nói với bản thân, ngàn vạn lần không được trầm luân vào tình yêu, nếu không sẽ giống mẫu thân, sẽ mất phương hướng.
Nhưng tránh không được.
Không thể phủ nhận nhìn thấy nàng khiến tâm hắn rất vui vẻ, là sự vui vẻ phát ra từ đáy lòng. Nàng chính là loại người mà ngươi hận không thể dùng toàn lực để trân trọng nâng niu, mặc dù cũng có thời điểm nàng rất bướng bỉnh.
Cảm giác này thật xa lại, làm ngừơi ta cảm thấy sợ hãi nhưng cùng lúc lại rất ngọt ngào.
Nàng cứ như vậy, không tiếng động tiến vào thế giới của hắn.
Chống không được tình yêu ập đến.
Rốt cuộc hắn lần nữa tự hỏi, hắn không muốn giống mẫu thân mất phương hướng, nhưng hiện tại hắn phủ định tình cảm của chính mình, có phải cũng đang tự đánh lừa bản thân?
Trước kia theo đuổi tiền đồ thật mệt mỏi, tương lai về sau cũng không thấy thoải mái. Trong nháy mắt, hắn có cảm giác buông thả được hết mọi thứ, tự chọn con đường cho chính bản thân mình.