Nếu đã quyết định bắt tay vào việc điều tra, hai người phải lập tức bàn bạc nội dung kế hoạch hành động, phân công làm việc. Chu Tước phụ trách tìm hiểu Hoàng công tử là người như thế nào, có hứng thú gì, bình thường thích lui tới nơi nào, Phan Dao Dao phụ trách tìm hiểu hành tung mỗi ngày của Hoàng công tử đồng thời phái người theo dõi, hy vọng tìm ra dấu vết.
Sau khi nghe ngóng cũng không khả quan lắm.
Chu Tước nói: “Không ngờ Hoàng công tử ngoài chuyện cờ bạc, còn thích tầm hoa vấn liễu, hắn chỉ thích đến Yên Hồng lâu, hơn nữa chỉ gọi cô nương đứng đầu bảng, coi như chung tình. Ngoài chuyện lui tới kỹ viện, hắc có thể viết thư pháp rất đẹp, nghe đồn cũng có tiếng tăm, ngoài ra tranh của hắn được đánh giá rất cao.” Chu Tước cảm thán hai tiếng lại nói: “Chỉ tiếc tài hoa của hắn, tất cả đều bị cờ bạc làm hỏng hết. Bên ngươi thế nào?”
Phan Dao Dao nói: “Tin tức bên ta cũng không khả quan, Hoàng công tử ngoài kỹ viện, phường cờ bạc, cơ bản là không ra khỏi nhà, chỉ có duy nhất một nơi hắn hay lui tới chính là Túy tiên lâu. Thật điên tiết! Lưu tiên cư của ta sao có thể kém Túy tiên lâu? Ngang nhiên chọn nơi thối tha đó.”
Chu Tước an ủi nàng: “Đừng nghĩ vậy, hắn không xứng đến Lưu tiên cư dùng cơm. Lưu tiên cư của ngươi chỉ để tiếp đón những văn nhân nhã sĩ thôi.”
“Ngươi nói như vậy làm ta thật dễ chịu.”
Chu Tước rót cho nàng một ly trà, hỏi thăm dò: “Nếu hắn đi Túy tiên lâu, sao ngươi không nghĩ cách đi moi tin tức từ hắn.”
Phan Dao Dao liếc nàng trắng mắt: “Ngươi nghĩ ta không làm sao? Ta vì chuyện này còn sử dụng mỹ nhân kế với Từ Ấu An.”
“Cái gì!? Mỹ nhân kế.” Chu Tước kêu lên, “Vậy ông chủ Từ nhất định vui sướиɠ muốn chết.”
Phan Dao Dao nói: “Hắn đúng là vui sướиɠ muốn chết, đổi lại ta lại bất hạnh muốn điên. Hy sinh lớn như vậy, cái gì cũng không nghe được. ŧıểυ tử kia so với lão cha hắn còn kín miệng hơn.”
Chu Tước cầm tay nàng: “Đừng kích động. Là đồng minh, ta thật sự cảm tạ sự hy sinh to lớn của ngươi.”
Phan Dao Dao nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch: “Lão nương không tin, ŧıểυ tử kia có thể đấu lại ta. Dù cho ngậm chặt miệng như phụ thân hắn, một khi trong lòng có nhiều bí mật, nhất định ta sẽ có cách cạy miệng hắn ra.”
Chu Tước nói: “Ta cũng nhất trí với ngươi, xem ra chỉ có cách đến Yên Hồng lâu tìm Như Yên cô nương thôi.”
Vừa dứt lời, lại thấy Phan Dao Dao nghiêng đầu nhìn nàng, Chu Tước chột dạ lấy tay sờ sờ mặt, nhìn qua quần áo một lần: “Ta có chỗ nào kỳ lạ sao?”
Phan Dao Dao cười gian: “Không có gì kỳ hết, chỉ là thấy cây trâm ngọc bích phù dung trên đầu ngươi thôi.”
Chu Tước cúi đầu cười ngượng, mặt đỏ ửng: “Ngươi đoán ra à?”
Vẻ mặt xấu hổ càng giúp Phan Dao Dao khẳng định: “Là Thẩm công tử tặng à?”
Chu Tước gật gật đầu.
Phan Dao Dao bỗng nhiên suy nghĩ: “Đừng nói chuyện ngươi điều tra vụ đá phù dung phỉ thúy này cũng là vì hắn nha?”
Chu Tước nói: “Chỉ cần ta đưa phù dung phỉ thúy cho hắn, hắn nhất định biết ta là người như thế nào.”
“Tốt! Dám yêu dám hận, có chí khí, ta sẽ cố gắng vì ngưoi!” Phan Dao Dao vỗ vỗ vai nàng, “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta thay quần áo rồi đi kỹ viện.”
“Từ từ ….” Chu Tước kéo Phan Dao Dao lại: “Vừa rồi ngươi nói dám yêu dám hận là sao?”
Phan Dao Dao trừng lớn mắt: “Ngươi ngay cả ‘yêu’, ‘hận’ cũng không biết hả?”
“Không lẽ ngươi nghĩ ta đang yêu công tử hả?”
“Chẳng lẽ không đúng?”
Chu Tước trợn trắng mắt: “Đương nhiên không phải, ta chỉ muốn chứng minh bản thân trong sạch thôi.”
Phan Dao Dao chỉ vào mũi nàng: “Nếu trong lòng ngươi không có hắn, vậy chứng minh ngươi trong sạch làm gì?”
Có đúng không ta?
Chu Tước nhăn mũi, ai, vẫn là “điều tra” quan trọng hơn, chuyện gì tính sau đi.
Hai người thay y phục của nam nhân, tay cầm quạt, cải trang thành công tử phong lưu hào hoa, một đường thẳng đến Yên Hồng lâu.
Cảnh tượng trước mắt là một nơi đầy mỹ nữ, đang nói cười làm nũng với một đám khách làng chơi đến uống rượu mua vui. Có thể thấy đây đúng là nơi sung sướиɠ của nam nhân.
“Ai nha, không biết ngọn gió nào đưa hai công tử đến đây a?” Một nữ nhân trung niên mặt trét đầy phấn lao tới cất giọng oanh vàng, hai mắt liếc ngang dọc đánh giá hai nàng: “Hai vị công tử là khách mới a, lần đầu ghé Yên Hồng lâu nha.” Lại thấy Phan Dao Dao cố ý để lộ ngọc bội bên hông, hai mắt lập tức tỏa sáng, “Hai vị công tử mau ngồi nha, ở chỗ thiếp mỗi cô nương đều có hương sắc riêng am hiểu lòng người, chắc chắn hợp khẩu vị của nhị vị công tử nha.”
Hai người đi theo tú bà tới chỗ ngồi, vừa mới an tọa, tú bà đã phe phẩy khăn gọi một đám cô nương: “Thúy Ngọc, Hồng Liên, mau xuống tiếp khách đi.”
Vừa dứt lời, hai cô gái đương tuổi thanh xuân, quần áo mỏng tang đi tới.
Chu Tước mở lớn hai mắt nhìn quanh bốn phía, bị choáng ngợp bởi sự xa hoa ở đây, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của mình là hóa thân nam tử đến thanh lâu để thu thập tin tức.
Không có cách a! Đồng minh như vậy đúng là đồ bỏ, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi. Phan Dao Dao thở dài, “Phần phật” tiếng quạt mở ra đồng thời ngăn cản thân hình Thúy Ngọc cô nương đang dựa tới, “Không cần, ta cùng đệ đệ chỉ muốn vấn danh Như Yên cô nương thôi, thỉnh cầu ma ma sắp xếp.”
“Này …” Tú bà tỏ vẻ lúng túng.
Phan Dao Dao đẩy một nén vàng qua. Tú bà nhân vàng, suy nghĩ thật lâu, lúc này mới cười nói: “Không phải ta không muốn, chỉ là Như Yên cô nương là nhất bảng danh kỹ nên nàng cũng ngại tiếp khách lạ nha.”
TNND, nữ tử thanh lâu mà còn kiêu ngạo! Phan Dao Dao nuốt cơn giận xuống, từ trong áo rút ra một tờ ngân phiếu, “Chỉ cần Như Yên cô nương đồng ý gặp mặt, ngânn phiếu này là của ngươi.”
Tú bà ngắm tờ ngân phiếu, hai mắt lóe lên tia tham lam, nước miếng cũng sắp rớt ra.
“Chuyện này ….” tú bà vẫn hơi ngập ngừng.
Phan Dao Dao nhíu mày, giận dữ nói: “Chỉ có chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không được?”
Tú bà nhìn tấm ngân phiếu nuốt nước miếng xuống: “Công tử bớt giận, để thiếp đi thử một lần.”
Phan Dao Dao thấy tú bà chạy vội lên lầu hai, dưới lầu có một cái đài cao, trên đó mấy mỹ nữ eo cong đang nhảy múa say mê.
“Múa hay! Múa hay!” Có một người lớn tiếng khen ngợi, Phan Dao Dao thấy thanh âm có vẻ quen quen, nhìn lại thì ra là nha đầu Chu Tước kia, một bên là Hồng Liên đang tiếp rượu, còn mình thì vỗ tay khen ngợi đám ca vũ trên đài.
Xem ra nàng ta chỉ lo hưởng thụ, quên sạch việc chính rồi.
Chu Tước uống rượu, tay trái còn cầm tay Hồng Liên xoa đi xoa lại, tay phải nâng cằm nàng lên, cười mị hoặc: “Sao nàng không dựa vào ta.”
“Công tử!” Hồng Liên kích động nhào vào lòng Chu Tước, mắt ngước lên lấp lánh nhu tình.
“ŧıểυ mỹ nữ, ta nhìn thấy nàng liến nhất kiến chung tình, toàn tâm toàn ý.” Chu Tước ôn nhu vuốt ve lưng Hồng Liên, thâm tình hứa hẹn, Phan Dao Dao nghe được thì dựng hết tóc gáy, da gà rơi đầy đất, lại nghe Chu Tước nói tiếp: “Chỉ là, ca ca của ta sau khi nhìn thấy Như Yên cô nương, không thiết ăn uống, mắc phải bệnh tương tư, không được gặp nàng ta nên mới sinh bệnh. Không biết tại sao Như Yên cô nương lại khước từ gặp ca ca của ta. Haizz, bệnh tình của ca ca càng ngày càng nặng, làm đệ đệ như ta cũng phải ưu sầu!”
Nghe xong lời thổ lộ của Chu Tước, Hồng Liên vừa xấu hổ vừa động lòng, lại nghe hắn vì chuyện của ca ca mà buồn rầu thì thấy phải giúp hắn một tay: “Cũng không phải Như Yên tỷ tỷ không chịu tiếp khách lạ, chỉ vì mấy ngày nay có một vị công tử hay đến quấy rầy nàng, nên nàng thấy phiền mới đóng cửa không tiếp khách.”
Chu Tước vội hỏi: “Rốt cuộc là vị công tử nhà ai mà làm cho Như Yên cô nương đóng cửa không tiếp khách? Thật sự là quá phận mà.”
Hồng Liên nói: “Vị công tử đó cũng ở đây nha, uhm, à chính là vị ngồi bên kia.” Nói xong, tay chỉ hướng người kia đang ngồi.
Chu Tước cùng Phan Dao Dao nhìn theo tay nàng ta chỉ đến, thấy một đôi mắt quen thuộc cũng đang nhìn về phía này.
“Thẩm công tử!”
Hai người đồng thanh kêu lên.
Thanh âm hai người vang lên lại kéo đến một người không ngờ đến.
“Dao Dao, sao nàng lại xuất hiện ở đây?” Lại thêm một giọng nói quen thuộc vang lên.
Từ Ấu An đẩy hai vị mỹ nữ đang ôm ra, lảo đảo nghiêng ngả đi tới, trên mặt là vẻ kinh hỉ, “Dao Dao, nàng tới tìm ta phải không?”
Không ngờ Từ Ấu An cũng tầm hoa vấn liễu nha.
Chu Tước mở miệng trào phúng: “Ai nha, ông chủ Từ trái ôm phải ấp thật là sung sướиɠ quá đi!”
Không để ý tới lời châm chọc của nàng, Từ Ấu An lập tức đi đến bên cạnh Dao Dao, ngượng ngùng cười nói: “Nương tử, nàng tìm ta à?”
Sắc mặt Phan Dao Dao không đổi, thanh âm lạnh lùng vang lên: “Ngươi đừng xàm ngôn! Ai là nương tử của ngươi.”
Tình hình này, xem ra không giải quyết được rồi, Chu Tước lắc lắc đầu. Không ngờ bên cạnh nàng Hồng Liên cũng đang thút thít: “Nương tử? Nàng ta …là nữ nhân? Công tử, người …”
Chu Tước gật gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng là nữ nhân.”
Sắc mặt Hồng Liên trắng bệch, lên tuôn đầy mặt, lảo đảo tránh đi.
Chu Tước hít một hơi, chuẩn bị đi đến phía Thẩm công tử thì bị người ta ngăn cản. Một hán tử say rượu đứng trước mặt nàng.
“ŧıểυ mỹ nhân, ngươi đi đâu vậy? Lại đây với gia đi.”
Bị đùa giỡn rồi phải không ta? Chu Tước vừa giận vừa buồn cười: “Ngươi có mù không? Không thấy ta là nam tử hả?”
Hán tử say nhấc cằm nàng, tấm tắc thở dài: “Da thịt mềm mại, gia thích ŧıểυ quán như vậy.”
Hóa ra tưởng nàng là nam kỹ. Hai tay dâm loạn của hắn đang muốn sờ xuống vai nàng.
Chu Tước dự định sẽ tiên lễ hậu binh nên tươi cười nói: “Được đại gia ngài yêu mến thật sự ta rất vinh hạnh.”
Không đợi nàng nhấc chân sử dụng tuyệt chiêu “đoạn tử tuyệt tôn”, hán tử say đã bị người sau lưng nàng đẩy, cả người lảo đảo lùi lại ngã vào chiếc bàn sau lưng.
Hán tử say hùng hổ ngóc dậy từ trên mặt đất: “Tên ŧıểυ tử hỗn đảng nào dám đánh ông, chán sống sao?”
Công tử như ngọc đứng che phía trước Chu Tước, nhấc chân bồi cho người nọ một cước. Hán tử đau thét lên: ” …. Được lắm! Có ngon đừng để ông gặp lại.”
Đau đớn làm cho hắn dù đang say cũng tỉnh lại phân nửa, lồm cồm bò dạy chạy trốn.
Công tử thật soái nha! Hai mắt Chu Tước tỏa sáng, cảm giác có người bảo vệ thật thích nha.
“Công tử, cám ơn ngươi, ta còn nghĩ ngươi không nhận ra ta.”
Thẩm Qua gật gật đầu: “Ngươi vừa đến thì ta đã biết rồi.”
Nhưng mà không giống sự sung sướиɠ của nàng, công tử dường như rất khó chịu. Chu Tước không dám bước đến bên cạnh hắn, đành phải biến thành đầu gỗ đứng chôn chân một chỗ. Thẩm Qua tiến lên hai bước, quay đầu lại kéo mạnh Chu Tước trở về chỗ ngồi. Công tử thật sự rất buồn bực nha, đương nhiên rồi, không gặp được Như Yên cô nương, hắn còn vui vẻ được sao?
Chu Tước ngồi xuống: “Công tử còn chưa gặp Như Yên cô nương phải không?”
Thẩm Qua thở dài: “Việc này ngươi cũng biết?”
“Đương nhiê, ta cũng đang điều tra chuyện đá phù dung phỉ thúy mà. Bất quá so với ta công tử lại nhanh hơn một bước.”
“Nhanh hơn thì đã sao? Mấy hôm nay ta muốn gặp Như Yên cô nương, nhưng nàng lại không chịu tiếp khách.”
Vừa dứt lời, Yên Hồng lâu tự nhiên ồn ào hơn bình thường, mọi người chạy trối chết, hoặc chạy đi, hoặc nhao nhao bàn tán, tóm lại, nhốn nháo ồn ào.
Thì ra Phan Dao Dao và Từ Ấu An đấu khẩu không xong lại biến thành đấu võ. Đá ghế, quăng bàn, bể ly, vỡ đĩa … một người đánh, một người trốn.
Tú bà từ trên lầu bước xuống thấy tình hình căng thẳng, xắn tay áo định tiến vào xử lý.
Thẩm Qua thấy tình hình hỗn loạn, không ai chú ý liền chạy nhanh lên lầu hai, cầm tay Chu Tước kéo theo.
“Ta biết Như Yên cô nương ở chỗ nào, chút nữa vào phòng, ngươi giả bộ như đang bệnh nặng, biết chưa.” Thẩm Qua thấp giọng dặn dò Chu Tước.
Nàng chớp chớp mắt, dựa vào trong lòng hắn, tựa đầu thật sát, rủ tóc xuống che nửa khuôn mặt. Chu Tước khép hờ mắt, hô hấp chậm lại, bộ dạng hữu khí vô lực cực kỳ giống người bị bệnh mãn tính.
Khả năng phối hợp của nàng luôn rất nhuần nhuyễn. Thẩm Qua hài lòng gõ cửa, không đợi người trong phòng đáp lại đã đẩy cửa bước vào.
“Tại sao lại là ngươi.” Như Yên cô nương thấy rõ người đến, sắc mặt lạnh băng hỏi.
Thẩm Qua lo lắng nói: “Như Yên cô nương, ta vì nương tử mà đến cầu ngươi.”
Nghe thấy công tử nói hai chữ “nương tử”, thân thể Chu Tước đang mềm nhũn cũng phải run lên.
Như Yên liếc mắt nhìn người trong lòng hắn, quả thực là nữ nhân, đúng là quốc sắc thiên hương làm người ta phải thương yêu. Thấy ánh mắt lo lắng của công tử đối với nữ nhân trong lòng vô cùng trìu mến yêu thương vô hạn, sắc mặt nàng có hơi giãn ra: “Nàng làm sao?”
Thẩm Qua thở dài: “Nương tử của ta bệnh nặng đã lâu, đại phu nói nàng không còn sống được bao nhiêu ngày nữa.”
Như Yên thấy hốc mắt hắn đỏ lên, nghẹn ngào nói đúng là tình thâm đến cực điểm. Nghe hắn nói đến nữ nhân mắc bệnh nặng, không còn sống được bao lâu, nàng cũng phải cảm thán: “Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu. Hai vị ngồi xuống hãy nói.”
Thẩm Qua ôm Chu Tước ngồi xuống, Chu Tước giả bộ suy yếu từ từ tỉnh dậy, mở mắt nhìn quanh, trong phòng trang trí đơn giản, thanh tao, trên tường có một bức tranh thủy mặc, nhưng xét theo nét bút cũng không phải do danh họa vẽ. Nghe nói Hoàng công tử giỏi thi họa, lại thường lui tời Yên Hồng lâu, bức họa này có thể là bút tích của hắn.
Thẩm Qua chân thành thiết tha nói: “Ta và nương tử là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm. Sau khi được gả cho ta, thân thể nàng lại tự dưng sinh bệnh. Vì chạy chữa cho nàng, ta đã đi khắp nơi cầu danh y. Nhưng mỗi người đều phán nàng không sống được bao lâu, nhưng ta không thể từ bỏ. Ta yêu nàng nên không nguyện buông tay, ta không thể để nàng chết sớm như vậy, ta cũng không thể trơ mắt nhìn nàng rời bỏ thế giới của ta. Bất kể là ai hay vật gì có thể chữa khỏi bệnh cho nàng, ta đều phải tìm được, cho dù thịt nát xương tan ta cũng không từ …”
Nam nhi hữu lệ bất khinh đạn, nhưng một giọt nước mắt lăn khỏi khóe mắt hắn trượt qua khuôn mặt tuấn tú rơi vào tóc mai của Chu Tước. Thanh âm của hắn chất chứa ưu thương, giống như thế giới đang sụp đổ dưới chân hắn. Tay Chu Tước nâng lên, lau đi vệt nước mắt của hắn, thấp giọng gọi nhỏ: “Phu quân …”
Như Yên ở thanh lâu đã lâu, gặp qua biết bao hư tình giả ý, bội tình bạc nghĩa, nghe nam nhân vì thê tử bị bệnh nặng không ngại gian nan, không khỏi xúc động rơi lệ: “Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai. Công tử nhất định tìm được cách cứu phu nhân.”
Thẩm Qua ai oán nói: “Như Yên cô nương, ta van cầu ngươi, nếu ngươi biết chút tin tức của phù dung phỉ thúy, làm ơn nói cho ta biết, xem như cứu tính mạng phu thê chúng ta.”
Lấy khăn lau nước mắt nửa ngày, Như Yên mới nức nở nói: “Lúc trước ta không biết công tử tới vì bệnh tình của phu nhân mà tìm phù dung phỉ thúy, nên ngôn ngữ của ta đã mạo phạm người, thỉnh công tử tha thứ cho ta.”
“Người không biết không có lỗi. Ta chỉ hy vọng cô nương có thể thương xót nương tử của ta bệnh nặng lâu ngày, cung cấp cho ta chút tin tức.”
Như Yên đột nhiên đứng dậy thi lễ: “Không phải ta biết mà không nói, ta thật sự không biết chuyện phù dung phỉ thúy. Người khác đều đồn Hoàng công tử hay lui tới chỗ của ta, nhất định sẽ tiết lộ tin tức. Nhưng chàng mỗi khi tới đây, không phải ngâm thơ thì cũng vẽ tranh, cho tới bây giờ cũng chưa hé nửa lời về chuyện đó.”
Thẩm Qua thở dài: “Cô nương vẫn không chịu nói ra sao?”
Như Yên tự giễu mình: “Công tử cảm thấy ta đang nói dối sao? Nếu vừa rồi ta có nửa lời giả dối, sẽ bị thiên lôi đánh năm lần.”
Trời đánh năm lần thật sự rất độc a, không phải bất cứ ai tự dưng lại thề độc như vậy. Nàng ta đã nói tới nước này, xem ra là không biết thật. Cuối cùng chẳng lẽ chỉ có phụ tử Hoàng mỗ mới biết đáp án chính xác sao?
Kỳ quái là người khác nghe như vậy ắt sẽ thất vọng nhưng Thẩm Qua lại không có cảm xúc nào.
Như Yên thản nhiên nói: “Ta chỉ duy nhất biết được một chuyện, chàng không phải kẻ ham mê cờ bạc.”
Thẩm Qua ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải bên ngoài mọi người đều nói hắn …”
Như Yên chậm rãi lắc đầu: “Chàng không phải người như vậy. Khoảng nửa năm trước, có một ngày chàng uống say không biết trời đất, đến chỗ ta vật vã lên xuống nói chàng cảm thấy đau khổ. Lúc ấy ta cảm thấy kỳ quái, chàng là người rất tự chủ, chưa bao giờ uống say như vậy.”
Thẩm Qua trầm ngâm: “Cô nương có biết nguyên nhân không?”
“Lúc đó ta cũng có hỏi, nhưng chàng uống nhiều lắm, ngay cả ta nói gì chàng cũng không nghe. Ta định chờ chàng tỉnh rượu hỏi lại, nhưng tới ngày hôm sau, chàng dường như thay đổi thành người khác, tính tình đại biến, hơn nữa lại trầm mặc kiệm lời, vô luận ta hỏi gì, chàng cũng không trả lời nửa câu. Ta còn nhớ, bắt đầu từ ngày đó, chàng bắt đầu trầm mê vào cờ bạc.”
“Ngày đó phát sinh chuyện gì? Lại khiến hắn thay đổi đến như vậy?”
Hai mắt Như Yên như phủ một tầng sương mù, như đang đắm chìm vào chuyện cũ: “Ta cũng nghĩ như vây, vì thế hỏi thăm khắp nơi, cũng không tìm được đáp án. Chỉ mơ hồ biết phụ thân và thúc thúc của chàng cãi nhau ầm ĩ một trận.”
Thẩm Qua nói: “Ta cũng biết chuyện này, phụ thân và thúc thúc của hắn tính tình khắc nhau, luôn luôn tranh cãi.”
Như Yên gật gật đầu: “Đúng vậy, trước đó Hoàng công tử cũng rất vất vả khuyên ngăn.”
“Không biết cô nương có biết vì sao họ cãi nhau không?”
“Chuyện này thì ta không biết. Ta chỉ cảm thấy tính tình Hoàng công tử thay đổi nhất định có liên quan đến chuyện này.”
Thẩm Qua hỏi: “Vậy vì điều gì?”
Như Yên đứng dậy: “Chắc công tử cũng không biết, quan hệ giữa Hoàng công tử và thúc thúc Hoàng Duy rất sâu sắc. Phụ thân của chàng chỉ say mê danh lợi, rất ít quan tâm đến hắn. Từ trước tới nay, đều là Hoàng Duy chiếu cố chàng. Mọi người chỉ biết Hoàng công tử giỏi thi họa, nhưng ít ai biết được, thi họa của chàng đều là do Hoàng Duy truyền thụ. Có thể nói, thúc thúc đối với chàng, giống cha, giống bằng hữu mà cũng chính là sư phụ.”
Nghe Như Yên cô nương nói vậy, Chu Tước đã hơi mất bình tĩnh. Vốn đến hỏi thăm phù dung phỉ thúy ở đâu, ai ngờ lại nghe chuyện bát quái. Nàng định mở miệng nói sang chuyện khác thì Thẩm Qua đã bóp nhẹ tay nàng, nhắc nàng không được hành động.
Như Yên kể tiếp: “Khoảng hai tháng trước, Hoàng công tử bỗng nhiên đến nơi này giữa lúc đêm khuya, đầu tóc rối tung, cả người run rẩy. Ta nghĩ chàng gặp chuyện nên liên tục truy vấn, chàng lại im lặng không nói một lời. Bây giờ nghĩ lại, hẳn chính là lúc chàng đem tráo phù dung phỉ thúy, đem bán cho người ta.”
Thẩm Qua vội nói: “Không biết hắn có lộ ra người mua là người ở nơi nào, có đặc điểm gì không …”
Còn chưa hỏi xong, Như Yên đã buồn bực gảy gảy dây đàn: “Không có, chuyện gì chàng cũng không nói. Ta chỉ biết khi đó chàng chỉ để lại một bức tranh.” Bức tranh? Bức tranh như thế nào?
Thẩm Qua và Chu Tước cùng nhìn theo hướng mắt của Như Yên, chỉ thấy nàng chậm rãi đứng dậy đến lấy một bức tranh cuộn, nhìn thấy bức họa nói: “Ngươi xem, đây chính là chỗ chàng lưu tranh lại. Trước kia, cách mấy tháng chỉ lưu lại một bức, nhưng mấy tháng gần đây, chàng bỗng dưng có cảm hứng vô tận, thủ pháp cũng tiến bộ rất nhiều, nên số lượng tranh cũng tăng lên đáng kể.”
“Giang thủy lưu xuân khứ dục tận, giang đàm lạc nguyệt phục tây tà. Quả nhiên là một bức tranh đẹp.” Chu Tước bỗng nhiên cất giọng cảm khái.
Như Yên quay đầu nhìn Chu Tước: “Phu nhân cũng là người hiểu tranh?”
Chu Tước khẽ ừ, từ lòng công tử đứng lên. Thẩm Qua đỡ nàng, chậm rãi tiến về phía bức tranh.
“Bát mặc như phong, đạm mặc như lâm, đậm nhạt vừa đủ, nếu không có mười năm kinh nghiệm sẽ không vẽ được bức tranh như vậy.”
Giải thích thật độc đáo, Chu Tước nhìn bức tranh, ánh mắt lộ ra vẻ yêu thích.
Như Yên thờ dài: “Phu nhân quả nhiên là tri âm, chỉ tiếc Hoàng công tử không có ở đây, nếu không nhất định nhận phu phân là tri kỷ.”
Chu Tước cười nói: “Vạn lượng hoàng kim dễ kiếm, một người tri âm lại khó tìm. Hoàng công tử tìm được một người thông tuệ như Như Yên cô nương đã là phúc khí của hắn.”
Như Yên cười nói: “Phu nhân thật khách khí.”
Chu Tước đứng một lúc, cũng không thể đứng tiếp, lại ngã vào lòng Thẩm Quá, thở gấp.
“Nương tử, nàng có sao không?” Thẩm Qua vội la lên,
“Nước ….. Khụ khụ, ta … uống nước …” Sắc mặt Chu Tước đỏ bừng, Thẩm Quá muốn chăm sóc nàng, nhưng thật sự không còn dư tay để lấy nước. Thừa dịp Như Yên hiền lành hiểu ý đi lấy nước, Chu Tước thấp giọng nói nhỏ vào tai Thẩm Qua: “Công tử, ngươi nghĩ cách mua tất cả chỗ tranh của Hoàng công tử đi.”