Dương Nhị chết, các giới thi nhau bàn tán, quan điểm phổ biến nhất là ‘hùm nuốt cọp’. Nhưng Nhan Khai Thần lờ mờ đoán vụ này tuyệt đối không đơn giản là các bang phái thanh toán lẫn nhau, thậm chí nàng còn có cảm giác ngộp thở vì linh cảm sóng gió ập đến. Mấy ngày sau, Khang Thiếu Đình cho nàng hay Nam Kinh vừa cử đến một quan chức mới đến tiếp nhận nhiệm vụ trưởng phòng đặc cảnh. Thoắt nhiên, dự cảm chẳng lành vốn thấp thoáng trong lòng nàng lại càng ăn sâu thêm, càng khiến nàng cảm thấy bất thường. Nàng hồ như không thể đợi thêm được nữa, vội chạy đi mua vé tàu đi Thượng Hải.
Để tránh tai mắt của phủ họ Khang, Nhan Khai Thần vẫn điềm nhiên đi dạo phố như ngày thường, ngoại trừ túi xách tay, nàng không mang theo bất cứ thứ gì khác. Nàng nhẩm tính số tiền dành dụm được từ trước đến nay, cộng thêm tiền riêng của Khang Thiếu Đình và trang sức bằng thì tiền trong túi này đủ ăn tiêu ở Thượng Hải trong vòng bốn năm tháng. Giờ đây, vấn đều nàng quan tâm nhất là hành trình đến Thượng Hải. Trên đường đến bộ tư lệnh, Nhan Khai Thần phát hiện có người theo dõi, liền cố ý đi chậm lại, vừa mới quay đầu thì người đàn ông đeo kính đen ở phía sau đẩy nhanh tốc độ, lúc đi lướt qua nàng, anh ta khẽ thì thầm một câu: “Muốn tự do thì đi theo tôi.” Nhan Khai Thần ngập ngừng giây lát, cuối cùng quyết định theo anh ta đến ngôi nhà ở ngoại ô. Vẫn ở mái đình hóng mát trước đây, nàng và Tiết Vân Tần lại gặp nhau. Rõ ràng tổ chức đang vây bắt hắn khắp nơi, vậy mà hắn dám to gan ở lại Vũ Hán. Mặt dù kỹ thuật cải trang của hắn rất cao siêu nhưng chỉ thoáng nhìn, nàng đã nhận ra hắn.
Trông Tiết Vân Tần có vẻ mệt mỏi. Hắn gỡ kính ra rồi ngồi trên lan can mái đình, lười nhát vỗ vào cây cột đã loang lỗ nói: “Chắc cô rất ngạc nhiên không hiểu sao tôi vẫn ở Vũ HÁn chứ gì? Bởi ở đây cất giấu quá nhiều hồi ức, đồng thời còn có bùa hộ mệnh của tôi.”
“Bùa hộ mệnh?” Nhan Khai Thần khẽ cười khẩy: “Chắc lại là một bí mật đáng xấu hổ chứ gì?”
“Ừm, bí mật của rất nhiều người! Đó chính là những bí mật mà bọn Nhật thèm đỏ mắt.”
“Có của tôi không?”
“Có.” Hắn gật đầu.
Nhan Khai Thần chau mày, trầm giọng hỏi: “Thế thì anh mang những thứ đó trên người e chỉ rước họa vào thân.”
“Bởi vậy tôi chắc chắn sẽ không bị người ta tóm cổ.” Vì có sự tự tin ấy, hắn mới sống được tới ngày hôm nay.
Nhan Khai Thần chỉ biết thán phục, thực lòng cảm thấy khoảng cách tài năng giữa nàng và hắn quá lớn. “Anh đúng là có khiếu làm nghề này đấy.”
Tiết Vân Tần cười, không ngờ nụ cười của hắn còn thoáng lên vẻ bẽn lẽn. Bất luận lời khen của nàng có mang ý châm biếm hay không nhưng vì quá lâu rồi chưa được nghe ai khen như vậy, nên dường như hắn đã quên mất cảm giác ngọt ngào ấy. Ngày thường, hắn chẳng bao giờ nhớ đến cảm xúc vô cùng bình thường này. Đôi khi mất lại chính là được.
“Anh đã gọi tôi đến thì chắc có chuyện muốn nói phải không?” Nhan Khai Thần bắt đầu mất kiên nhẫn, thúc giục hắn đi vào chủ đề chính. Đây mới là mục đích nàng đến đây.
Tiết Vân Tần lấy một điếu thuốc, đi thẳng ra ngoài đình. CUối cùng, hắn chán nản vứt bật lửa xuống hồ, miệng ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, quay trở lại đình và ngồi xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn Nhan Khai Thần, ánh nhìn mang đầy tâm sự. Hắn chỉ nhìn mà không nói lời nào khiến Nhan Khai Thần bắt đầu bực mình, cố ý né tránh ánh mắt của hắn, giận dỗi nói: “Nếu anh không có gì đưa cho tôi thì coi như tôi đi chuyến này uổng công vô ích.”
“Yên tâm! Trước khi rời khỏi đây, tôi sẽ làm một việc thiện.” Nói rồi, hắn búng điếu thuốc đi rồi đứng dậy, sờ vào ký hiệu trên cột, kéo ra ngoài, một cái núm gỗ chuyển động và bật ra. Hắn thò vào trong lục lọi hồi lâu rồi móc ra một xấp giấy với đủ loại kích cỡ. Những tờ giấy chực bay theo chiều gió mà hắn nắm chặt trong lòng bàn tay chính là ‘kho tàng quý giá’ được đánh đổi bằng biết bao mạng người.
Hắn chậm rãi bước về phía hồ nước, xé từng tờ thành mảnh vụn, đưa ra trước gió rồi đột ngột mở lòng bàn tay. Vụn giấy lập tức bay là tà như hoa tuyết rơi, xoay tròn, nhảy múa tự do trong gió rồi lặng lẽ rơi xuống hồ, khiến mặt nước khẽ gợn sóng lăn tăn. Một lát sau, những vụn giấy ngấm nước bắt đầu mủn ra, cuối cùng từ từ chìm xuống, hòa thành một thể với bùn đất dưới lòng hồ. Từ nay trở đi, những bí mật quý giá này sẽ mãi mãi ngủ yên ở nơi đây, không bị bất cứ ai lôi ra làm hung khí giết người nữa.
“Từ nay về sau, trong danh sách đặc công không còn Nguyệt Ẩn nữa. Cô đã được tự do.” Hắn quay lại, điềm tĩnh nhìn Nhan Khai Thần đang ngây người đứng đó.
Mãi lâu sau, Nhan Khai Thần mới định thần lại, để ý thấy ngực hắn đang rỉ máu, nghĩ đến nhát dao mấy hôm trước giọng nàng bất giác trở nên mềm hơn: “Thế còn anh?”
“Tôi? Trừ khi chết đi, nếu không Thiên Thiềm vĩnh viễn không bao giờ biến mất.” Hắn nói thản nhiên như không, nhưng chẳng khó để nhận ra vẻ lạc lõng trong đôi mắt hắn. Khi còn nắm quyền trong tay, hắn oai phong biết mấy, nhưng có bao giờ hắn nghĩ mình sẽ phải thất thểu thế này?
Nhan Khai Thần không kìm được tiếng thở dài, chắc tại nàng thương cảm cho người cùng hoàn cảnh với mình. “Thế anh cứ chạy trốn mãi sao?”
“Ừm, trốn đến chết thì thôi.” Khi vứt bỏ tấm bùa hộ mệnh, hắn đã lường trước mình sẽ chịu hậu quả gì, dẫu sao hắn cũng không bao giờ trở lại đây nữa. “Nếu ngày nào đó biết tin tôi chết, sau khi vui mừng xong, cô đừng quên mang cho tôi một điếu thuốc đã châm sẵn. Nếu không rảnh thì cứ việc vứt xuống sông cũng được.”
“Đợi anh chết hẳn nói. Biết đâu lúc đó, tôi cũng không còn ở đây nữa.” Nói xong, nàng vội quay mặt đi nơi khác, bởi nếu nàng không mau chóng thu hồi sự thương xót dành cho hắn thì chỉ sợ nước mắt sẽ lại bán đứng nàng mất.
Tiết Vân Tần quay người về phía nàng, nhìn chăm chú một cách lạ thường. Khi nàng định trốn tránh ánh mắt hắn thì hắn chợt chìa tay ta, nói: “Tôi sắp đi rồi, vĩnh viễn không trở lại đây nữa. Viết cho tôi chữ gì nhé! Viết ở đây này.” Hắn vừa nói vừa chỉ vào lòng bàn tay to dày của mình.
Nhan Khai Thần lặng người, chuyện cũ chợt ùn ùn kéo về, trước đây nàng hi vọng biết bao nhiêu có thể lưu lại chút gì đó trong trái tim hắn,nhưng bây giờ gặp cảnh tượng này, vật vẫn đây mà người thì đã đổi khác. Nàng cắn chặt môi, cuối cùng quay mặt đi.
Hắn cười, trêu: “CHữ ngày trước mờ hết rồi, tô rõ vào kẽo dễ quên lắm!”
“Anh…”Nàng trừng mắt lườm hắn, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra nữa vế sau của câu từ chối phũ phàng. Rồi nàng nhếch miệng cười hỏi: “Anh muốn tôi viết chữ gì? ‘Không bằng cầm thú’ hay ‘ Chết không toàn thây’ ?”
“Tên của cô.” Bàn tay của hắn vẫn không suy suyển.
“Viết mười chữ ‘Kỳ’ đi. Cái tên đó mới thuộc về tôi.” Hắn không để ý lời mỉa mai của nàng, đôi mắt trong veo vẫn sâu thẳm như ngày nào.
Trong thoáng chốc, Nhan Khai Thần cảm thấy mảnh ghép đã từ mất từ lâu ở đáy tim đang nhỏ ra giọt máu mới. Nếu nàng không hiểu ý nghĩa của câu này thì có lẽ sẽ chẳng xúc động, nhưng điều nàng mong mỏi bấy lâu nay chẳng phải là ai đó mãi mãi ghi nhớ tên ‘Đoàn Tư Kỳ’ sao? Tiếc thay, giờ nàng là Nhan Khai Thần, không còn là Tư Kỳ từ lâu rồi, nàng làm sao viết được tên người khác đây? Vậy mà ngón tay nàng vẫn thoát khỏi sự chỉ đạo của lý trí, vô thức hướng về lòng bàn tay hắn. Khi vừa chạm vào lòng bàn tay đẫm mồ hôi của hắn, còn chưa kịp viết chữ nào thì đã bị hắn nắm lấy. Khoảng khắc hắn ôm chặt nàng vào lòng, trái tim nàng hồ như quên đi phản kháng, nàng không thể nhúc nhíc, càng không biết làm cách nào để cự tuyệt vòng tay của hắn, nàng nghe thấy hắn thì thầm: “Tạm biệt, Tư Kỳ!”
‘Tạm biệt’ mang ý nghĩa hẹn gặp lại hay vĩnh viễn không bao giờ gặp lại? Năm ấy, nàng từng thắc mắc vấn đề này, hôm nay, đáp án vẫn không đổi. Tạm biệt là ý nghĩa vĩnh biệt!
Tiết Vân Tần đi mà không kịp đợi nàng viết tên mình tên lòng bàn tay, vì nàng đã đẩy hắn ra. Thù hận giữa hai người quá sâu đậm, dù hắn có thể vứt bỏ, thì nàng cũng không thể, ngay khi hắn đã trả tự do cho nàng, nàng vẫn không thể! Nàng biết mình không có cách nào xuống tay giết chết hắn theo đúng nghĩa, vậy thì để hắn sống! Từ nay, nàng chẳng còn bất cứ mối quan hệ nào với hắn nữa. Nàng tự nhủ lòng mình rằng chưa bao giờ quen biết một người tên là Tiết Vân Tần! Bây giờ, nàng phải trở về bên Khang Thiếu Đình, chỉ có anh ta mới cứu rỗi được nàng. Nàng sẽ dùng phần đời còn lại bù đắp cho những tổn thương mà mình đã gây ra cho anh.
Nhan Khai Thần quay người, từ nay người chân trời, kẻ góc bể!
Khi Nhan Khai Thần đến bộ tư lệnh, thấy tinh thần nàng bất ổn, Khang Thiếu Đình vô cùng lo lắng. Nghĩ đến cái thai trong bụng nàng, anh đồng ý cùng nàng đi Thượng Hải ngay lập tức. Hai người hẹn nhau gặp ở bến tàu lúc hai giờ chiều. Khang Thiếu Đình không kịp ăn cơm trưa, vội vã trở về tổng bộ giao cho cấp dưới những công việc cấp thiết. Thoáng cái đã gần hai giờ, anh sợ Nhan Khai Thần phải đợi quá lâu nên bảo phó quan Vương xử lý nốt những chuyện lặt vặt còn lại rồi dặn dò nếu có chuyện gì gấp phải báo sư đoàn trưởng Lương quyết định thay. Nhưng vừa ra khỏi văn phòng thì chuông điện thoại chợt reo lên, phó quan Vương hoảng hốt đuổi theo anh nói: “ Tư lệnh, trong phủ xảy ra chuyện rồi! Khi nãy mợ cả gọi điện đến báo lão phu nhân không may ngã cầu thang, bảo tư lệnh về ngay!”
Khang Thiếu Đình lặng người, vội vàng giục phó quan Vương lái xe về phủ. Vừa về đến nhà, anh lập tức bay thẳng vào phòng mẹ, vừa hay thấy Hoài Bích mang bát thuốc ra, anh vội vàng hỏi thăm bệnh tình của mẹ. Hoài Bích chỉ bảo Khang phu nhân vừa mới uống thuốc, giờ đã ngủ rồi, chút nữa hãy vào thăm. Khang Thiếu Đình đành quay trở lại đại sảnh, quả lắc của chiếc đồng hồ đứng đối diện với sô pha vẫn không ngừng lắc qua lắc lại, bánh răng vô tình điểm sự trôi chảy của thời gian. Sắp đến giờ tàu chạy mà anh vẫn phải chôn chân ở đây. Nghĩ đến cá tính mạnh mẽ của Nhan Khai Thần, một khi tức giận rất có khả năng nàng sẽ bỏ đi Thượng Hải một mình, nếu vậy thì hậu quả thật không lường. Cuối cùng, anh quyết định ra bến tàu khuyên nàng về nhà, hôm khác sẽ đi Thượng Hải.
Quyết định xong, Khang Thiếu Đình vội chay ra bến tàu, nhưng vừa ra đến cổng thì cánh cổng chợt đóng lại, phó quan Vương và mấy cậu cảnh vệ không những không mau chóng dập tắt màn nổi loạn này mà ngược lại còn lấy thân cản đường. “Xin lỗi tư lệnh! Bất luận tư lệnh trách phạt thế nào. Chúng tôi quyết không để tư lệnh rời khỏi đây!”
“Các ông làm gì thế? Định tạo phản à?” Khang Thiếu Đình giận dữ hét lớn, hành vi của họ khiến anh không biết giấu mặt vào đâu. “Ai khiến các người to gan lớn mật thế hả?Dám uy hiếp cả ta! Tất cả cút hết cho ta!”
Đám phó quan Vương thấy vậy, lũ lượt quỳ xuống, thà chết cũng không chịu nhường bước.
“Thế cha có đủ sức nặng để giử anh ở lại không?” một giọng nói lanh lảnh vang lên khiến Khang Thiếu Đình phải quay đầu lại. Anh thấy Hoài Bích từ trên tầng chầm chậm bước xuống, trong tay dâng bài vị của cha. “Nếu anh không thấy có gì phải hổ thẹn với cha thì ngay bây giờ anh có thể đi.” Cô mặc áo tang màu trắng khiến khuôn mặt vốn đã không còn hồng hào lại càng trở nên nhợt nhạt, nhưng trên khuôn mặt thanh tú ấy lại toát ra một nghị lực phi thường.
Đến giờ, Khang Thiếu Đình mới hiểu tất cả những chuyện này chỉ là một màn kịch rất ngoạn mục mà họ đã thông đồng trước với nhau để lừa dối anh, mục đích là muốn làm ah xấu mặt! Hoài Bích giơ bài vị của cha ra khiến anh á khẩu. “Rốt cuộc cô muốn làm gì? Muốn đổ dầu vào lửa gây loạn sao? Lại còn dám lấy cha ra để khống chế tôi! CÔ biết mình đang làm gì không?” Anh vừa xấu hổ vừa phẫn nộ quát lớn.
“VẬy anh có biết mình đang làm gì không? Tình thế bây giờ đang có lợi cho anh sao? Anh vứt cả thuộc hạ đã đi theo anh bao năm, không để ý đến hùng tâm tráng chi muốn cùng anh cấp thiết lập công ở ngoại tỉnh, vứt bỏ mẹ già, rồi đùn đẩy trách nhiệm phụng dưỡng cao đường cho vợ mình… Mà quan trọng là anh làm vậy không phải vì phải ra trận giết giặc. Anh còn đủ tư cách để dương oai diễu võ trước mặt người khác sao? Lẽ ra một người làm vợ như em không nên dùng cách này để ép anh, nhưng em phải mắng cho anh tỉnh trước khi anh bị cả thiên hạ cười cho thối mũi!” Biết anh chuẩn bị đi Thượng Hải với Nhan Khai Thần, ngoài oán hận ra, bh chỉ thấy hoàn toàn nguội lạnh với cuộc hôn nhân này. Không ngờ người đàn ông đang gấp gáp muốn đi gặp tình nhân này lại chính là người chồng đã yêu thương bao nhiêu năm chưa hề hối hận. Cô không phủ nhận cô làm vậy vì ghen tỵ đến mức oán hận, nhưng lý do lớn hơn là cô lo lắng trước suy nghĩ ấu trĩ của anh về chính trị. Đột nhiên cô hiểu sâu sắc tiếng thở dài nhè nhẹ của mẹ chồng khi cùng cô thực hiện mưu kế này. “Hận sắt không thể luyện thành thép.” Chính là nỗi nuối tiếc không thể giải bày của người làm mẹ.
Mắt Hoài Bích đỏ hoe, nhưng cô cố kiềm chế để nước mắt không trào ra, trầm giọng nói: “Anh không cần trút giận lên phó quan Vương, họ đều là những tướng sĩ tận trung với anh, chính vì trung thành nên mới không muốn anh làm như vậy!Bất luận hôm nay anh phải ra ngoài làm gì gặp ai thì em đều bất chấp tất cả giữ anh ở lại bằng được! Từ xưa đến nay, lời trung thần luôn nghịch tai thánh thượng, nhưng chỉ có những người thật lòng với anh mới không bao giờ dung túng cho anh phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác. Bây giờ, họ là thuộc hạ của anh nhưng sau này họ chính là những người vào sinh ra tử trên chiến trường. Có điều này anh cần hiểu rõ: họ quỳ ở đây không phải vì anh –Khang Thiếu Đình, mà là vì tổng tư lệnh Khang.”
“Bởi vậy cô mới lợi dụng họ để cài bẫy tôi? Hay nói cách khác cô đã theo dõi tôi từ lâu rồi!? Đỗ Hoài Bích, sao bây giờ cô lại thành ra thế này? Một Hoài Bích dịu dàng hiền thục trước đây đâu rồi? Cô… bây giờ.. thực không thể tưởng tượng nổi!” Khang Thiếu Đình gằn giọng, lần đầu tiên anh phát hiện lòng đố kị của đàn bà là sự báo thù tàn độc nhất trên thế gian. Sự lột xác này khiến hình ảnh một Đỗ Hoài Bích phóng khoáng vui tươi, tỏa sáng trên sân khấu trường đại học trong ấn tượng của anh hoàn toàn biến mất. DƯờng như chỉ trong một đêm, cô đã biến thành một người hoàn toàn xa lạ. Nguwofi phụ nữ với khuôn mặt nanh nọc này lại là vợ anh sao? Hay âm mưu có mặt trên cỏi đời này? Đến cả gia đình là chốn duy nhất anh cảm thấy an toàn cũng muốn ăn tươi nuốt sống anh, ngay cả mẩu xương cũng không chừa lại?
(Thống: Ngay từ đầu mình đã không thích cái tên Khang Thiếu Đình này rồi.Nói mà có nhìn lại bản thân mình chưa vậy?)
Hoài Bích lạnh lùng nhìn chăm chú vào người đàn ông duy nhất trong cuộc đời mình, câu nói ấy khiến chút ít tình yêu còn vương lại trong lòng vụt tan biến, cô cảm thấy bất lực bội phần. “Em cũng rất muốn biết rốt cuộc ai đã biến mình thành ra như thế này. Em ngăn anh đi Thượng Hải là vô cớ gây chuyện sao? Bất cứ ai cũng có thể cho rằng tất cả những chuyện em làm là ích kỷ, độc ác, duy nhất anh là không được, Khang Thiếu Đình! Nếu em để anh đi thật thì đó chính là cơn ác mộng lớn nhất của cuộc đời anh!”
“Cô không cần dùng lời lẽ hoa mỹ để che đậy hành vi xấu xa của mình! Lấy tính mạng của mẹ làm lá chắn che đậy âm mưu, lẽ nào cô còn chưa đủ độc ác sao? Để đạt được mục đích, còn chuyện động trời nào cô còn chưa dám làm nữa? Họ là thuộc hạ của tôi chứ không phải của cô. Cô có quyền gì mà can thiệp?” Khang Thiếu Đình lạnh lùng rút súng, ra lệnh: “Nếu không lùi ra, đừng trách tôi không khách khí.”
Hành động u mê của anh khiến Hoài Bích lần nữa nhận rõ khi đàn ông thay lòng đổi dạ thì họ vĩnh viễn không bao giờ nhớ được những điều tốt đẹp của đối phương. Những lời cay nghiệt thốt ra từ miệng người chồng là đòn phủ đầu nặng nề hơn bất kỳ vũ khí nào. Cô cười khổ, lắc đầu, cuối cùng nước mắt thi nhau trào ra khỏi mi: “Thiếu Đình! Anh muốn hiểu nhầm em thế nào cũng được, nhưng em không thể nhìn anh sa chân xuống bùn lầy. Huống hồ, giờ không phải lúc chúng ta ngồi trách móc lẫn nhau. Trước khi anh trở về, bên Thiên Tân đã phát điện báo Thiếu Kỳ và Thực Phương đã rơi vào vùng càng quét của quân Nhật, vì không muốn bị quân Nhật làm nhục, Đinh Thục Phương đã quyên sinh, còn Thiếu Kỳ được đội du kích cứu thoát, nhưng vẫn không rõ tung tích. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, anh phải phái binh lính ra tỉnh ngoài tiễu phỉ, tiền đồ đáng vui hay đáng mừng còn chưa rõ. Giờ là lúc nước sôi lửa bỏng mà anh vẫn ngang ngược thích làm gì thì làm sao? Chẳng lẽ đây là trò đùa của trẻ con? Lẽ nào anh đã quên sự kỳ vọng của cha anh lúc sinh thời? Và cả di nguyện mà người luôn đau đáu trong lòng trước khi lâm chung nữa, anh có thể buông bỏ thật sao? Nếu thực sự có thể làm như vậy thì xin tổng tư lệnh hãy nổ súng kết liễu mạng sống của em!”
Khang Thiếu Đình sững sờ, không thể đáp lại. Cơn cuồng nộ ban đầu dần dần lụi lạnh. Vì tình cảm, đúng là anh đã quên mất mọi trách nhiệm mà mình phải gánh vác. Giờ đây Khang Thiếu Kỳ lại chưa biêt sống chết thế nào. Trong khi anh là huynh trưởng, là thống soái toàn quân, là người kế nghiệp của thế gia quân phiệt mà lại chìm đắm trong giấc mộng tình ái với đàn bà. Đột nhiên chiếc đồng hồ quả lắc vô tình điểm ba tiếng, giờ hẹn với Nhan Khai Thần đã đến. Trong khi đó, anh lại đang bị kẹt với một đống trách nhiệm và tình người giam cầm ở đây. Lời Hoài Bích nói vô cùng thâm thúy khiến anh thấp thỏm bất an. Trong cơn phẫn nộ, anh mất kiểm soát nhằm thẳng vào chiếc đồng hồ lớn trong đại sảnh bắn một phát: “Đoàng!” Mặt kính đồng hồ vụn vỡ, rơi ào ào xuống đất. Kim đồng hồ ngừng chạy.
Hoài Bích sợ đến xanh mặt, dường như già đi chục tuổi, miệng cô nhếch lên cười méo mó. “Nếu anh thấy hối hận thì em nói cho anh biết, đó mới chỉ là bắt đầu của chuỗi bất hạnh. Đừng tưởng chỉ có anh mới bị trách nhiệm đè nén đến ngộp thở, chẳng phải em cũng bị đóng đinh vào vị trí phu nhân của tư lệnh trên cao lạnh giá đấy ư? Chẳng phải em cũng đang run rẩy bước từng bước một sao? Nhưng đó chẳng qua chỉ là thử thách xuất hiện trong cuộc đời để trui rèn anh chứ không phải để giày vò anh, anh cũng đừng nhẹ nhàng cho rằng ngày dài tháng rộng, tuổi trẻ có thể phạm bao nhiêu sai lầm lớn nhỏ cũng được. Đó không phải là lý do đáng để người khác khoan dung và tha thứ. Khi anh bị đẩy vào vị trí này thì không một ai chấp nhận bao dung cho sự bồng bột của anh nữa, anh buộc phải bỏ ra nhiều thời gian hơn địch thủ để đứng vũng và độc lập trên vũ đài chính trị! Nếu việc em lừa anh khiến anh không thể chấp nhận được thì dẫu anh hận em cả đời, cũng xin anh tin rằng em buộc phải làm vậy, bởi vì Nhan Khai Thần mới là kẻ lừa đảo không đáng để anh thông cảm nhất!”
Khang Thiếu Đình không hiểu, Nhan Khai Thần là kẻ lừa đảo sao? Lừa anh chuyện gì? Anh ngơ ngác nhìn khuôn mặt điềm tĩnh và ánh mắt kiên định của Hoài Bích…
Đã ba giờ mười lăm phút, Khang Thiếu Đình vẫn chưa xuất hiện. Nhan Khai Thần nhìn đăm đăm về phía chân trời, nơi chiếc tàu thủy đã biến mất từ bao giờ, cuối cùng không trông đợi người đã lỡ hẹn nữa.
Những người trên bến tàu đưa tiễn người thân dần dần tản đi, chẳng bao lâu sau, những người khách chờ chuyến tàu tới lại tập trung đông đúc ở bến, họ thảnh thơi nói lời giã biệt với bạn bè rồi nhẫn nại ngồi đợi tàu. Nhan Khai Thần nhìn tấm vé chẳng còn tác dụng gì. Hai số ghế trên đó liền sát nhau, nhưng nó không thể biến thành hiện thực. Có lẽ người nàng đợi sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, mặc kệ nàng chờ đợi trong vô vị chán ngán và không biết đâu là điểm tận cùng. Nhan Khai Thần cố nặn ra rất nhiều lý do để an ủi mình, nhưng cảm giác thấp thỏm đang ngọ nguậy nảy mầm trong sâu thẩm trái tim đã tàn nhẫn xé vụn giấc mơ mà nàng tỉ mỉ vun đắp. Lòng nàng lung lay dữ dội giữa chờ đợi và hụt hẫng, giống như ngọn nến sắp cháy kiệt bị đặt trước ngọn gió. Ngọn nến cứ vụt tắt rồi lại cải tử hoàn sinh bùng cháy trở lại. Khi nàng lờ mờ cảm giác về kết quả mà mình sắp phải đối mặt thì cũng là lúc ngọn lửa trong lòng nàng hóa thành một làn khói xanh tàn lụi giữa không trung.
Gió sông hiu hiu thổi, làm rối tung mái tóc của Nhan Khai Thần. Đứng trong gió, nàng xé vụi hai chiếc vé đang cầm trong lòng bàn tay, động tác chậm rãi nhẹ nhàng, không những vậy các mảnh vụn đều được xé rất tinh tế, mảnh nào cũng có hình dạng giống nhau, như thể đó là trò tiêu khiển mà trẻ con vô cùng thích thú. Lúc này, hình như bản thân nàng cũng thấy vui với trò chơi mới này, càng lúc nàng càng thích thích thú xé các mảnh giấy thành các hình dạng rõ ràng hơn, nhưng nếu những giọt nước mắt ấu trĩ kia không làm ướt chúng thì có lẽ nàng còn xé chúng thành những hình dạng đẹp đẽ hơn. Đến lúc này, nàng phải thừa nhận mình đã thua, không chỉ thua nước mắt mà còn thua cả ước mơ về anh. Khi tiếng còi tàu lại vang lên lần nữa, cuối cùng cũng có người đến tìm nàng, nhưng đó không phải là Khang Thiếu Đình, người nàng muốn gặp nhất, mà là các thuộc hạ của anh.
Phó quang Vương dẫn theo chục binh sĩ vây quanh trạm soát vé vào bến tàu với khí thế hừng hực, dùng sứng ống để chào đón nàng: “Phiền thư kí Nhan theo tôi về phủ! Tư lệnh đang chờ cô.” Phó quan Vương cao ngạo cất giọng, nói là mời nhưng rõ ràng là đang ép buộc nàng. Thì ra sự bạc bẽo đã ngấm tận xương tủy của đàn ông, khiến họ đều là một giuộc với nhau. Nàng thả tất cả vụn giấy trong tay đi rồi trầm giọng hỏi: “Nếu không tuân mệnh thì sao?”
Phó quan Vương hừ lạnh, nói : “Tư lệnh có lệnh, nếu không mời về được thì bất kể dùng thủ đoạn gì, bất luận còn sống hay đã chết, cũng phải mang về bằng được.” Cách nói chuyện này rất huyền diệu, nếu không thể mang được người sống về thì có thể mang xác chết về, thậm chí không cần lời thanh minh của nàng. Nhưng khi Nhan Khai Thần hiểu ra ngụ ý sâu xa trong đó thì tinh thần đang suy sụp của nàng đột nhiên hồi lại. Nỗi ưu buồn tưởng chừng không thể thoát nỗi đột nhiên được giải thoát bất tận gột rửa sạch sẽ, cuối cùng mảnh vải trùng đầu cũng được gỡ bỏ, nàng không cần lo lắng được mất nữa, cũng không cần sợ anh biết chân tướng sự thật thì mình sẽ thế nào. Giờ đây, nàng đã tới đích trước thời hạn dự định. Nàng cười ngọt ngào như vừa nuốt một viên đường quá ngấy, hỏi: “Tư lệnh nói như vậy thật sao? Hay đây là ý của các ông? Rốt cuộc các ông muốn bắt tôi về hay muốn mang xác của tôi về?”
“Mang một người chết về bao giờ cũng đơn giản hơn mang một người sống.” Đương nhiên phó quan Vương không muốn để nàng sống sót. Mặc dù ý của tư lệnh là bắt nàng về thẩm vấn nhưng ông biết mợ cả nhất định không muốn thấy nàng toàn mạng trở về.
Nhan Khai Thần hít sâu một hơi lạnh, lòng nàng đã biết rõ đáp án này. Nhưng nàng không thể oán hận Khang Thiếu Đình, thậm chí trong một giây nào đó, nàng còn cảm thấy đó là mới xứng là một quyết định của người đàn ông. Chỉ có điều, bên tai nàng vẫn văng vẳng lời nói ngọt ngào yêu thương của anh, chỉ chút nữa thôi chúng sẽ thành quá khứ. Cuối cùng, cũng phải hoàn trả lại đồ ăn trộm cho chủ của nó. Cũng chỉ trong khoảnh khắc này, nàng mới tổng kết được những điều mình đã ngộ ra sau mối tình này: Có lẽ từ trước đến nay, thứ nàng cần chẳng qua chỉ là một bến bờ bình yên, một cơ hội hưởng thụ sự yêu thương, chiều chuộng của người khác. Nàng coi anh như chiếc áo phao cứu sinh, cứ ngỡ đã nắm chắc trong tay nhưng chiếc phao ấy quá nhỏ, không thể tải được trọng lượng của nàng. Giờ đây, chiếc phao đã trôi qua khỏi tầm tay của nàng, nàng lại rơi vào hố sâu tuyệt vọng, mình mẩy sây sát, bầm dập. Đúng lúc ấy, những họng súng khát máu ngày càng áp sát, ngoài lùi dần về phía sau, nàng không còn cách nào khác. Nàng tuyệt đối không muốn trở về gặp anh trong tình trạng này. Trước khi phó quan Vương kịp ra hiệu nổ súng, nàng vội vã nhảy xuống sông. Một loạt tiếng nổ giòn giã càng quét mặt sông, trong dòng nước vàng đục chầm chậm trồi lên một dòng đỏ tươi khiến người ta nhìn mà giật mình…
Khoảnh khắc sinh mệnh cận kề cái chết, hình như người ta đều rất dễ trở về quá khứ. Những chuyện vẫn đau đáu trong lòng, những thời khắc vương vấn khó quên trong quá khứ dần dần hiện ra từng chút từng chút một, chiếm cứ suy nghĩ cuối cùng của nàng,… Thực ra trong lòng nàng hiểu rõ mình không còn tương lại, cũng chẳng còn cơ hội nào làm lại, ngoài nỗi bi thương vô bờ bến ra thì chỉ có sự nhẹ nhõm vì không cần phải tiếp tục giả vờ kiên cường nữa. Nước! Nước từ tứ phía ập vào, nàng cảm thấy mình đang rơi xuống vực sâu không đáy. Nàng đáng bị như vậy! Nàng không hề oán trách. Trong mơ hồ, nàng thấy nước sông điên cuồng ùa vào mũi miệng mình, trong chớp mắt, nó đã ngấm vào xương máu và chảy vào tim. Thời gian như quay ngược, đẩy nàng trở về phủ họ Đỗ…
Cánh công lớn sơn son đóng chặt dần dần mở ra, một thiếu nữa tên là Đoàn Tư Kỳ nhíu mày cắn bút, nhìn dòng chữ to cồ cộ viết mãi vẫn chưa đẹp, vô thức liếc trộm chàng trai đứng bên chậu hao dạ hợp. Mùi hương thanh mát, nồng nàng lan tỏa khắp không gian, bay theo làn gió làm mềm trái tim nàng. Trên đôi má trắng ngần của nàng như được phết thêm một vệt son đỏ. Nàng cười, bẽn lẽn mà ngọt ngào. Dẫu chỉ có thể ngây dạu ngồi đằng sau và mượn ảo ảnh về khoảng cách để tưởng tượng mình từng nắm tay anh, nàng đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Đột nhiên khunh ảnh phía trước thay đổi, thời gian đưa nàng tới mái đình nơi lần đầu tiên gặp gỡ, ở đó có một người đàn ông tay buộc sợi dây buộc tóc màu đỏ, mỉm cười trêu nàng, nhìn nàng bằng đôi mắt đen láy, sâu thẳm như nước hồ thu. Đôi mắt ấy luôn làm tim nàng loạn nhịp, nhưng nàng không hề né tránh, ngược lại còn nhìn thẳng vào anh ta,… Rồi nàng quay lại, phía sau là một khoảng không mờ mịt, không nhìn thấy gì nữa. Có điều, cảm giác đầu đau như búa bổ này thì lại vô cùng chân thực, nó ép nàng phải hét lên. Đột nhiên nàng mở mắt, lúc bấy giờ nàng mới tỉnh ngộ, thì ra tất cả chỉ là giấc mơ. Làm sao có thể trở lại những ngày của quá khứ được chứ.
Nàng vùng vẩy muốn đứng dậy trên con thuyền xa lại. Nhưng cơn đau truyền đến từ đôi chân khiến nàng không thể không an phận nằm im trên giường. Nhớ lại lúc rơi xuống nước, nàng chỉ nhớ chân mình không tránh được đạn, công thêm việc không biết bơi nên chẳng bao lâu sau, nàng đã mất hết tri giác. Trước khi nhắm mắt, nàng bắt đầu buông trôi khát khao mưu cầu sinh tồn, thậm chí còn thấy mình may mắn vì có thể chết theo cách này. VẬy mà trong chớp mắt, nàng phát hiện mình vẫn còn sống và đang ở trên một con thuyền rời xa Giang thành…
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt, quá khứ từng có, từng mất, từng nhớ thương, từng quên lãng, tất cả đều không còn nữa, đúng là không còn nữa! Nhưng nàng vẫn còn sống! nàng đã quá mệt mõi, thực không muốn nghĩ cái gọi là ‘còn sống’ rốt cuộc là may mắn hay là một bất hạnh lớn nữa. Nàng khẽ quay đầu, đột nhiên thất kinh phát hiện có một người đàn ông đang ngồi nghiêng người ở đầu giường phía đối diện, sát vào chiếc cửa sổ bé xíu như đồ chơi của trẻ con để đọc sách. Nàng cố gắng mở to mắt để nhìn. Người ấy không phải cậu hai Đỗ Hoài Dung, cũng không phải Khang Thiếu Đình. MÁi tóc anh ta được chải chuốt ngay thẳng, hàng ria con kiến trông như một thứ đạo cụ kỳ quái, càng làm tôn thêm vẻ nực cười, trông rõ ràng là một kẻ hẹp hòi và ghê gớm. Đặc biệt mỗi khi anh ta mở một trang sách đều vô thức đẩy gọng kính trên mũi một cái. Được cái mũi anh ta không tẹt mà ngược lại, vừa cao vừa thẳng. CÓ lẽ đó là thói quen, mỗi lần đẩy gọng kính là hàng râu quái đản của anh ta lại hơi nhếch lên một cách cường điệu, trông vô cùng kiêu ngạo. Nhưng quan sát kỹ, nàng phát hiện ra một bí mật mà chỉ một mình nàng biết. Nàng đột nhiên cảm thấy thật nực cười, quay đi quay lại đúng một vòng, cuối cùng nàng lại trở về điểm xuất phát. Nàng thực muốn nguyền rủa nó. Cảm giác bất lực dở khóc dở cười này khiến nàng lập tức quay đầu lại. Thà chưa bao giờ tỉnh lại còn hơn!
Có lẽ động tác của nàng khá rõ rệt nên đối phương đã phát giác động tĩnh, nàng nghê thấy hắn nói : “Chân cô chưa đến nỗi tàn phế đâu mà lo! Nếu chưa học được kỹ năng lặn thì tốt nhất đừng miễn cưỡng bản thân. Đương nhiên, nếu không gặp được người tốt bụng như tôi thì cô đã làm mồi cho cá ăn từ lâu rồi. Giờ tỉnh lại rồi thì uống thuốc đi! Đến Thượng hải, cô sẽ được an toàn.” Người đàn ông gấp sách lại nhưng vẫn cầm nó trên tay, bước ra khỏi khoang thuyền với vẻ nhàn nhã, thật sự chẳng ăn nhập gì với cái vỏ ngoài khiến Nhan Khai Thần rất ngứa mắt kia. Nàng không hề cảm động trước hành vi đầy nghĩa hiệp và phong độ của hắn. Nàng trùm chăn kín đầu rồi òa khóc nức nở trong không gian chật chội, ngộp thở và tối om suốt một khoảng thời gian dài.
Nàng đã không hề rơi lệ khi biết Khang Thiếu Đình thất hẹn, cũng không khóc khi biết anh ta hạ lệnh truy sát mình, vậy mà bây giờ nàng lại không thể kìm được nước mắt. Bất luận có yêu anh hay không nhưng quả thực nàng rất muốn cùng anh đi Thượng Hải, cũng chuẩn bị yêu anh một cách chân thành và nghiêm túc để báo đáp những gì anh đã làm cho nàng. Nhưng bây giờ, tất cả đều không còn nữa. không còn Khang Thiếu Đình, cũng không còn tình yêu, dẫu một ngày nào đó họ có duyên gặp lại nhau thì trong tim anh, nàng không xứng đáng được đứng trước mặt anh nữa! Thà cả đời không gặp lại còn hơn gặp lại mà không có gì để nói, chỉ còn lại nỗi hận vô biên. Nhưng nếu không bao giờ gặp lại anh thật thì nàng vẫn cảm thấy đau lòng! Nàng tiếc nuối. Nàng đã quá quen với việc được anh che chở, yêu chiều, đến khi mất tất cả, nàng mới ngộ ra rằng thứ khiến người ta chìm đắm hơn cả tình yêu đó chính là thói quen. Nếu nàng dám thẳng thắn với anh, dám vì anh mà từ bỏ mọi kế hoạch, không dựa vào thủ đoạn giả mang thai bỉ ổi để níu kéo anh thì biết đâu nàng sẽ sống hạnh phúc hơn bất cứ ai. Tiếc là tất cả đã quá muộn! Giờ hối hận thì đã quá muộn…
“Uống thuốc đi!” Người đàn ông đó quay lại, trong tay cầm hộp thuốc trong suốt mà một ly nước ấm. Hắn ngồi xuống trên giường của Nhan Khai Thần. Tiếng khóc thổn thức, nghẹn ngào lập tức im bặt, nhưng nàng vẫn trùm kín chăn như không nghe thấy lời hắn nói. Hắn kiên nhẫn chờ đợi rồi tiếp tục nói: “Tôi không muốn có người chết trong buồng mình, chỗ này còn cách thượng hải xa lắm. Cô phải nghĩ cho tương lai của tôi chứ!”
“Tránh xa tôi ra!” không hiểu sau Nhan Khai Thần lại vô cớ tức giận, có lẽ ngay từ đầu tiên nhìn thấy hắn thì nhưng ngày sau đó của nàng đã bị định đoạt là chuỗi ngày sống trong tức giận. Sự có mặt của kẻ làm mình tức giận dường như kiến nỗi buồn tình cảm của nàng vơi bớt. Điều đó khiến nàng không cam tâm chút nào! Rõ ràng lúc này nàng nên đau buồn, thế mà không hiểu sao nàng lại có thể gạt nỗi đau sang một bên. Nàng quyết không đếm xỉa đến hắn, một chữ cũng không muốn nghe.
“Tôi để thuốc trên bàn, nếu cô muốn sống thì uống đi. Còn nếu cô cảm thấy quá phiền phức thì cứ việc bơi về Vũ Hán.” Dứt lời, hắn ngồi vào chổ cũ, giở lại trang sách vừa đánh dấu rồi cắm cúi đọc tiếp.
Suốt hồi lâu, hai người không nói với nhau một câu nào, nhưng không khí trong chăn dần trở nên ít ỏi. Nhan Khai Thần đành phải thò đầu ra hít thở, nước mắt đã khô, để lại những vết loang lổ, chồng chéo trên mặt. Nàng nhìn nóc thuyền thấp lè tè. Lẩm bẩm một mình: “Sao lần nào tôi muốn chết cũng không được như ý vậy?”
“Nếu muốn chết thật thì chắc chắn có thể chết, cô tự hỏi lòng mình xem đã thực sự muốn chết chưa?” người đàn ông kia chẳng buồn ngẩng đầu, có lẽ hắn cảm thấy làm như vậy quá tốn kém.
Dù chỉ tiện miệng nói một câu nhưng câu nói ấy lại khiến Nhan Khai Thần thấy sống mũi cay cay và nảy sinh tâm trạng bi quan. Nghĩ đến từng khoảnh khắc đã qua, nàng thấy những nỗi đau gặp phải trong đời và những tình cảm không thể cắt bỏ đã trở thành nét bút sâu đậm nhất trong trí nhớ của mình. Có bao nhiêu người trong quá khứ, bao nhiêu việc từng làm là do nàng tự lựa chọn? Bất luận đối với đất nước này hay đối với một ai đó thì nàng thực sự thấy mình mệt mõi và chán nản lắm rồi, không còn chút hứng thú nào nữa.
“Chắc vẫn sợ chết. bây giờ mới phát hiện ra con rùa thật tốt số, gió lay động một cái là có thể rụt đầu vào mai, mà cái mai cứng chắc không bao giờ phản bội nói.” Lúc nói ra câu này, đôi mắt sưng đỏ của nàng lại bắt đầu ứa lệ.
“Nhiều khi con người ta không thể thay đổi một vài thứ. Những việc có thể trốn tránh vô cùng ít ỏi.”
“Vậy thì tôi phải trốn đi thật xa, đến nơi không một ai biết mình. Tôi không muốn trở về cuộc sống thị phi trước đây nữa.”
Nàng quả thực đã rất mệt mỏi rồi, chỉ cần sống ở nơi có sự thao túng của tổ chức thì nàng mãi mãi không thể thoát nổi những cuộc đấu đá ngầm. nhưng ngay cả Tiết Vân Tần còn không thể thoát khỏi sự truy sát của tổ chức thì nàng làm sao thoát nổi? có lẽ chỉ còn cách rời xa TQ, nàng mới có thể bắt đầu lại. Nhưng chuyện này đâu phải dễ dàng, nàng bất giác nhìn lại bản thân, ngoài thân thể bầm dập này ra, nàng còn lại gì? Ước mơ ấy xa vời vợi, chẳng khác gì một vọng tưởng ngu ngốc.
“Nói tôi nghe xem cô muốn đi đâu.” Người đàn ông lập tức đặt cuốn sách xuống, chăm chú nhìn nàng.
Nhan Khai Thần cụp mắt né tránh ánh nhìn của hắn, mãi hồi lâu mới nhìn lại con người xa lạ này trêu: “Anh đi đâu thì tôi đi nấy! Dù sao bây giờ tôi cũng nhẵn túi rồi, mà mạng sống này cũng do anh nhặt lại.”
Nghe vậy,người đàn ông liền cười. nụ cười đó hoàn toàn không phù hợp với bộ dạng hiện tại của hắn. Một người trong nực cười thế kia sao lại có nụ cười đẹp nhường ấy? Hắn biết rõ lời nói đùa và lời nói dối chỉ cách nhau một lằn chỉ mong manh, nếu nge kỹ sẽ phát hiện rất nhiều tâm trạng phúc tạp hàm chứa bên trong, có oán hận, có bất lực, có chua xót,… chỉ có điều không hề thực lòng.
“Vậy được, tôi đang định đến thượng hải rồi chuyển tàu đi Pháp. Nếu cô thực sự muốn đi theo một người xa lạ thì phải uống hết số thuốc. Tôi chẳng có lý do nào để phải xách theo một xác chết lên đường.”Mệnh lệnh của hắn nghe rất xuôi tai, khiến người ta không thể không chấp hành. Bởi vậy, Nhan Khai Thần đành khó nhọc lết xuống đuôi giường, ngoan ngoãn nghe lời hắn uống hết số thuốc có thể giữ mạng sống cho nàng. Nhưng khi vừa chui vào chăn, nàng lập tức tát mạnh vào mặt mình một cái, bịt chặt miệng để tiếng khóc không bật ra ngoài.
Bị giam trong lao ngục, rồi sống trong trại huấn luyện tàn khốc, nàng đều cố gắng sống sót, bởi nàng rõ về ý nghĩa của sự sống. vậy con người trước mặt này lại giống như một lá bùa nhục nhã dán vào tim nàng. Dường như có một giọng nói đang không ngừng gào thét bên tai nàng: “Đây là một kẻ xa lạ, thực sự xa lạ hơn bất kỳ ai trên đời này.”