Dù oán hận và bi phẫn đến đâu nhưng khi thấy Khang Thiếu Đình lúi húi tìm từng ngóc ngách của nhà hàng với vẻ vô cùng lo lắng, chỉ riêng lòng chân thành ấy thôi cũng đủ để Đỗ Hoài Bích cho anh thêm một cơ hội. Khó khăn lắm mới tìm thấy chiếc nhẫn, anh vội vàng lồng nó vào tay cô, ngày đính hôn của họ cũng được định đoạt.
Cô hỏi: “Sau này, anh còn thay lòng đổi dạ nữa không?”
Khang Thiếu Đình quả quyết đáp: “Đến chết cũng không đổi!”
Mặc dù tình hình cứ tế nạn dân vẫn không sáng sủa hơn là mấy nhưng Khang Thiếu Đình vẫn nhất quyết nhanh chóng tổ chức hôn lễ, không những vậy còn phải làm thật long trọng. Cuối cùng, Khang phu nhân cũng quyết định chọn ngày tết Trung Thu làm ngày tổ chức đại hỉ. Giờ sắp bước vào tiết thu vàng tháng Chín, ăn tiệc mừng là rất thích hợp. Ngược lại với thái độ vui mừng của Khang phu nhân, Tư lệnh Khang Triệu Khanh lại hững hờ không ra đồng ý cũng chẳng ra phản đối, chỉ bảo để Khang phu nhân toàn quyền định đoạt.
Khang Thiếu Đình biết trong lòng Hoài Bich vẫn còn nút thắt chưa thể cởi được. Bởi vậy, có vài chuyện anh nhất định phải làm cho ra ngô ra khoai trước khi cưới. Có điều, khi đi ngang qua nhà Nhan Khai Thần, anh lại chần chừ do dự, cuối cùng vẫn không dám gõ cửa. Anh quay người trở ra, vừa mới tơi đầu ngõ thì đột nhiên bị ai đó đập vào vai, anh quay người bắt sống đối phương, khiến đối phương đau quá kêu ầm ĩ. Nhìn lại hóa ra là Nhan Khai Thần, anh luống cuống nới lỏng tay. Nhan Khai Thần xoay xoay cánh tay suýt bị bẻ gãy, nhăn mày một cái bất mãn. “Hạ thủ gì mà ác độc thế! Suýt gãy tay người ta rồi.”
“Tôi không biết là cô.” Khang Thiếu Đình cố gắng giữ giọng bình thản. Nhan Khai Thần biết tỏng tâm tư của anh, mỉm cười, hỏi: “Anh đến tìm tôi à?” Thấy Khang Thiếu Đình không trả lời, nàng nói tiếp: “Không phải tìm tôi thì chắc đến đây vì công việc, vậy tôi không làm phiền anh nữa.” Nói xong, nàng lập tức quay lưng bước về phía con phố đối diện. Nàng nghĩ chắc chắn anh sẽ gọi mình lại nên cô ý bước rất chậm, nhưng Khang Thiếu Đình không gọi mà đuổi theo nàng.
“Tôi cũng đang định đi về hướng đó. Chúng ta cùng đi nhé!” Anh thoáng nhìn nàng rồi cúi đầu, đút hai tay vào túi quần,không biết là lục tìm thứ gì. Mãi hồi lâu, anh mới ngẩng đầu lên, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt của nàng là lập tức nhìn sang hướng khác. Khang Thiếu Đình vòng vo nói gần nói xa: “Thực ra, tôi có chuyện muốn hỏi cô từ lâu rồi, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.”
“Có chuyện gì thì nói thẳng ra. Tôi ghét nhất cái kiểu mập mà mập mờ.” Nhan Khai Thần quay mặt nhìn đường phố xung quanh, dường như không hề quan tâm đến vấn đề của anh.
Khang Thiếu Đình thu dũng khí, thận trọng thăm dò: “Khai Thần, tôi...tôi có mạo phạm gì cô không?”
“Có chứ!” Nhan Khai Thần chìa cánh tay ra, nói: “Chẳng phải khi nãy anh vừa mạo phạm tôi là gì?”
“Trừ lần này ra thì sao?”
“Trừ lần này à...” Nàng cười, cố tình nói quanh co: “Thế thì để tôi nghĩ kĩ đã.”
Thấy nàng thản nhiên như không có chuyện gì, Khang Thiếu Đình càng sốt ruột, mặt anh sầm lại, có vẻ tức giận, nói: “Tôi hỏi nghiêm túc đấy!”
“Thì tôi cũng đang trả lời anh hết sức nghiêm túc mà.” Nhan Khai Thần hùng hồn đáp lại.
Trong tích tắc, bầu không khí trở nên căng thẳng. Đúng lúc đó có người bán báo đi ngang qua, anh ta vừa cao giọng đọc những tin giật gân trên báo vừa đi về phía hai người, mời chào. Nhan Khai Thần lấy tiền mua một tờ. Nàng giở trang nhất ra, lướt qua mấy hàng chữ rồi cười hì hì, giơ tờ báo ra trước mặt Khang Thiếu Đình, nói: “Tôi đoán chắc anh sẽ rất hứng thú với tin này.”
“Bây giờ, tôi không muốn nói đến chuyện đó!” Khang Thiếu Đình bực bội đẩy tờ báo sang một bên, nhưng thấy nàng cười rất tươi, anh lại không nỡ to tiếng. Đang định kéo nàng trở về chủ đề chính thì anh lại nghe thấy nàng đọc một đoạn trên báo: “Ý nguyện duy nhất của Trung Chính là toàn lực tiêu diệt quân Cộng sản, không ưu tính đến điều gì khác nữa. Bức điện văn phát ngày mùng Một tháng Chín của chính phủ Nam Kinh trích từ bài Hô hào loạn mồi câu cứu nạn thiên tai.”
“Thế nào gọi là loạn mồi câu vậy?” Nhan Khai Thần không hiểu, vội hỏi Khang Thiếu Đình.
Khang Thiếu Đình cầm tờ báo, đọc qua một lượt, thì ra có người muốn ngầm châm biếm việc thoái thác trách nhiệm của Ủy viên trưởng, chê ông ta chỉ biết thanh trừng các đảng phái khác mà không để mắt đến dân chúng. Nhưng nói gì thì nói, anh vẫn xuất thân từ trường quân sự Hoàng Phố, nên dù có bất mãn thì anh vẫn vô cùng kính trọng Tưởng Giới Thạch, hiệu trưởng của trường. Đang nghĩ xem nên giải thích thế nào thì Nhan Khai Thần đột nhiên nâng cánh tay đang cầm tờ báo của anh lên, dường như nàng có hứng thú với mẩu tin phía sau hơn.
“Để tôi lật cho cô xem.” Anh định quay tờ báo lại cho dễ nhìn nhưng nàng ngăn lại, nói: “Đừng động đậy! Tôi thấy tin... Mười giờ sáng ngày Mười lăm tháng Tám âm lịch, hôn lễ của con trai Khang Thiếu Đình và Đỗ Hoài Bích sẽ được tổ chức tại phủ. Kính mong nhân sĩ các giới đến mừng hạnh phúc hai con chúng tôi. Khang Triệu Khanh và phu nhân xin trân trọng cảm ơn. Khang Thiếu Đình? Chẳng phải chính là anh sao? Anh sắp kết hôn à?”
Nhan Khai Thần kinh ngạc ngẩng lên hỏi, chỉ nghe Khang Thiếu Đình ậm ừ trả lời: “Ừm! Ngày Hai mươi sáu tháng này. Hôn lễ tổ chức theo cả kiểu Âu và kiểu Á. Mỗi kiểu tổ chức một ngày.”
“Đây chính là chuyện anh đang muốn nói với tôi sao?” Giọng điệu của Nhan Khai Thần chuyển sang chất vấn.
Khang Thiếu Đình không đáp, ý đã mặc nhận. Đồng thời, trong lòng anh cũng ngầm vạch ra một ranh giới để cảnh cáo bản thân.
“Anh đúng là chẳng nghĩa khí gì cả!” Trong dáng vẻ Nhan Khai Thần thảm hại đến cùng cực, nàng cúi đầu cười thành tiếng. “Kết hôn là chuyện lớn, thế mà không nói với tôi tiếng nào. Thế là không coi tôi là bạn rồi. Đã thế, tôi chỉ chúc mừng suông thôi, còn quà cưới thì đừng mơ.” Nàng cố tỏ vẻ bình thản vỗ vai anh rồi tuôn ra một tràng: “Chúc vợ chồng anh đầu bạc răng long, đồng tâm hiệp lực, sánh duyên long phụng, song hỉ lâm môn, hạnh phúc trọn đời, trong ấm ngoài êm, sớm sinh quý tử...”
“Đủ rồi!” Khang Thiếu Đình quát lên, không hiểu sao anh lại cảm thấy vô cùng bực tức với một loạt lời chúc thốt ra từ miệng nàng. Nhìn đôi mắt ngấn lệ của nàng, cảm thấy dường như ý chí của mình đang bị lung lay, anh thầm nhủ phải cứng rắn hơn. “Tôi chỉ muốn biết một chuyện. Hôm say rượu, rốt cuộc tôi có làm gì có lỗi với cô không?”
“Tôi không rõ thế nào gọi là có lỗi với tôi, mà dù xảy ra chuyện thì anh có thể làm gì chứ? Chi bằng anh cứ việc làm tốt vai trò chú rể của mình đi! Mọi người đều bình an vô sự chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Lẽ nào anh không nghĩ vậy?” Nhan Khai Thần nhìn anh chằm chằm, giọng điệu thoắt trở nên lạnh lùng. “Dù sao thì từ giờ trở đi, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa, không đúng sao?”
Khang Thiếu Đình ngạc nhiên, không ngờ nàng lại có suy nghĩ đó. Anh bắt đầu ghét cái kiểu nói chuyện quá thẳng thắn của nàng, bởi nó càng khiến anh cảm thấy hổ thẹn.
Nhan Khai Thần bỗng bật cười, tiếng cười mang hơi hướm khinh bạc. “Đại thiếu gia! Tôi đùa đấy! Anh tưởng là thật à? Ha ha ha...” Tiếng cười không hề có vẻ gì là đắc ý, thậm chí Khang Thiếu Đình còn cảm nhận được sự xót xa ẩn chứa trong đó.
Đột nhiên, phái trước có người hô hào bắt cướp, Khang Thiếu Đình vội quay lại, thấy mấy tên ăn mày quần áo rách rưới đang ôm một chiếc túi, chạy như bay từ trong cửa hàng tạp hóa ra. Chủ tiệm đuổi theo, chẳng may vấp chân, ngã sõng soài trên nền đất bùn, ông ta đành than trời gọi đất chửi lũ trộm cướp. Nhan Khai Thần vừa thấy anh bặm môi lại là đã biết anh muốn làm gì. Khang Thiếu Đình đành gác chuyện riêng sang một bên, đuổi theo bọn cướp, cuối cùng cũng bắt được hai tên trộm vặt. Lúc tra hỏi mới biết, gần đây, chuyện cướp giật giữa thanh thiên bạch nhật xảy ra như cơm bữa. Vì nạn dân không được sắp xếp an sinh nên bị ép phải trở thành giặc cướp. Tuy Khang Thiếu Đình đồng cảm với họ nhưng không thể mặc kệ quốc pháp, anh vẫn phải trói họ và áp tải đến phòng tuần bổ. Nào ngờ đến nơi, phòng giam đã chật cứng, cai ngục đang đau đầu không biết làm cách nào giảm nhẹ áp lực, thế nên Khang Thiếu Đình vừa đi khỏi, họ liền thả hai tay ăn trộm kia ra. Rốt cuộc, trị an càng lúc càng xuống dốc và trở thành vòng tuần hoàn ác tính. Khang Thiếu Đình hoàn tòan không hay biết chuyện đó, anh chỉ mải chạy thục mạng về con ngõ khi nãy, nhưng Nhan Khai Thần đã không còn ở đó nữa. Nhớ lại những lời nàng nói, lòng anh bất giác hụt hẫng.
Về đến nhà, Khang Thiếu Đình thấy mẹ và Hoài Bích đang ngồi bàn chuyện đám cưới. Hân lúc mẹ quay đi, anh ghé sát tai Hoài Bích thì thầm mấy câu, vỗ về cô một hồi, sau đó lên lầu gặp cha. Khang Triệu Khanh thấy con trai vào, liền xua mấy sĩ quan đang bàn chuyện ra ngoài rồi giơ tay bảo anh ngồi xuống. “Đừng đứng đó, gần đây đám nạn dân liên tục gây chuyện, con có biết nguyên nhân vì sao không?”
Khang Thiếu Đình lắc đầu.
“Mấy hôm trước, có phải con đã nhận một món tiền của Vương Kình Vũ, nhưng lại không cho anh ta mở lại tiệm thuốc phiện không?”
Nghe cha hỏi, Khang Thiếu Đình mới nhớ ra chuyện đó, liền nói: “Nghiêm cấm thuốc phiện là việc cần phải chấp hành. Huống hồ, số tiền đó anh ta chủ động đưa cho con, con coi đó là khoản tiền anh ta quyên góp cho nạn dân.”
“Chính vì thế nên anh ta mới xúi giục thuộc hạ và đám nạn dân đang lâm vào cảnh khốn cùng làm loạn cả lên, để cha phải mất mặt trước Tưởng Giới Thạch. Ngộ nhỡ còn thế lực khác trà trộn vào cố ý gây bất lợi cho Tưởng Giới Thạch thì đống phân đó rõ ràng sẽ đổ lên đầu quân Hồ Bắc chúng ta! Sao trước khi làm việc gì, con không nghĩ xa một chút? Đừng chỉ nhìn mỗi cái lợi trước mắt!”
Tuy Khang Triệu Khannh đã nói sẽ không can thiệp vào công việc của con trai nữa, nhưng phẩm chất của Khang Thiếu Đình thực sự không phù hợp với thời buổi loạn lạc.
Nếu sinh ra vào thời điểm đất nước thái bình thì có lẽ thành tựu của anh sẽ vượt xa ông ta.
Mặt Khang Thiếu Đình tỏ rõ vẻ không vui, anh nói thẳng: “Bọn chúng là lũ cháy nhà hôi của, tận dụng mọi thủ đoạn hạ lưu bỉ ổi để dụ chúng ta vào bẫy. Vụ này cha đừng nhúng tay vào, con sẽ có cách chỉnh đốn lại trị an.”
Khang Triệu Khanh không nói năng gì, mãi hồi lâu mới chán nản hỏi: “Thế con đã giải thích chuyện đó trước mặt Ủy viên trưởng chưa?”
“Hiệu trưởng không nhắc gì đến vụ đó, huống hồ đây là chuyện nội bộ của Sở Cảnh sát, sao có thể chỉ trích chúng ta được. Giờ chúng ta vừa phải cảnh giác quân Bắc phạt vừa phải giúp việc khắc phục thiên tai, lại còn tham gia tái kiến thiết nữa, chúng ta đâu có ba đầu sáu tay mà kiêm nhiệm được nhiều việc thế! Hơn nữa, binh sĩ dưới quyền cũng chẳng muốn làm việc này.” Khang Thiếu Đình ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào mặt cha, chờ đợi ý kiến của ông ta.
“Con nhớ ba hôm trước, Ủy viên trưởng phàn nàn một câu nghe cứ như vô tình không? Ông ta nói: “Thời cuộc đã không ổn định mà lũ lụt lại hoành hành khắp Giang thành, nếu tự mình không giải quyết được thì phải có đối sách.” Con biết câu này mang ẩn ý gì không?” Khang Triệu Khanh hỏi.
Khang Thiếu Đình nghĩ một lát, nhưng vẫn lơ mơ không hiểu. “Chắc không phải Hiệu trưởng muốn ám chỉ gì đâu.”
“Ông ta muốn ám chỉ rằng, chúng ta phải biết cầu cứu khi cần thiết. Thêm vào đó, xung đột bạo lực xảy ra liên miên,chỉ sợ ông ta sẽ điều động người ngựa “kề vai trợ giúp” thật ấy chứ. Nếu ông ta làm vậy thật thì chắc chắn sẽ điều động người vốn có ân oán cũ với cha.”
“Kẻ đó là ai được nhỉ? Chẳng lẽ là quân Đông Bắc? Mà nếu họ điều động quân đội đến đây thật thì sang đất Hồ Bắc cũng chẳng làm nên cơm cháo gi đâu. Việc gì cha phải lo lắng thế!”
“Con nhầm rồi!” Khang Triệu Khanh lắ đầu, nói. “Nếu Ủy viên trưởng tính đến nước đó thật thì nhất định ông ta sẽ chọn người có thù sâu oán nặng với cha và ở gần Hồ Bắc nhất. Cha đoán trừ quân Tứ Xuyên ra thì chẳng còn ứng cử viên nào thích hợp hơn.”
Nghe cha nhắc nhở, Khang Thiếu Đình mới chợt nhớ ra một người. Nhưng càng nghĩ anh càng thấy không thỏa đáng. “Không đúng! Quân Tứ Xuyên chịu nghe theo sự điều động của Hiệu trưởng sao? Họ vốn là anh em kết nghĩa với Quế hệ của chính phủ Quảng Châu cơ mà.”
“Chắc chắn Quế hệ sẽ đồng ý. Bởi như vậy họ sẽ có cớ kéo quân vào Vũ Hán, giám sát mọi hành động của chúng ta, từ đó thừa cơ mưu quyền đoạt lợi. Còn về phía Nam Kinh, rõ ràng biết quân Tứ Xuyên là người của Quế hệ, thế mà vẫn đồng ý cho quân đội của chúng đóng quân ở Vũ Hán, họ biết chắc chắn cha sẽ không cam tâm hàng phục, e lần này họ muốn cha và Quế hệ đánh một trận kẻ sống người chết, để họ ngồi giữa ngư ông đắc lợi. Họ đợi cha hoặc là chủ động nương nhờ vào Tưởng Giới Thạch, hoặc là giao đấu với quân Quảng Châu. Họ muốn đẩy ta vào thế tiến thoái lưỡng nan đây mà.”
“Thế thì chúng ta cũng bắt chước họ, tự lập nên một đế chế riêng. Hồ Bắc đất rộng người đông, sợ gì kẻ khác đến xâm phạm!”
“Giờ còn chưa phải lúc! Trận lũ vừa qua khiến thực lực, tài chính và nhân lực của ta cạn kiệt. Lúc này mà chơi rắn với họ thì khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết! Nếu họ định làm thê thật thì chúng ta vẫn phải nhẫn nại, giả vờ nghe theo ý họ. Đợi đến khi quân Bắc phạt Quảng Châu mệt mỏi vì đấu trí với Nam Kinh, chúng ta sẽ mưu tính chuyện khác. Bởi vậy trong thời gian này, bất luận hai phe kia uy hiếp hay dụ dỗ thế nào, chúng ta chỉ cần ghi nhớ một chữ: Nhẫn! Sắp tới, con phải chu ý, đừng đem lương thực đi phát chẩn cứu tế nữa, tất cả phải dự trữ. Ngoài ra, cha còn đặc biệt mời một số bạn cũ ở Hồ Nam đến tham gia hôn lễ của con, cũng muốn nhân cơ hội này bàn chuyện liên minh. Giờ họ cũng đang đau đầu vì nạn lũ lụt, nếu chúng ta thể hiện được thực lực hùng mạnh của mình thì không lý nào họ lại không chạy sang phía ta. Hơn nữa, cha cũng đã nghĩ ra cách chấn chỉnh lại đám dân bạo loạn rồi.” Dứt lời, Khang Triệu Khanh cười nham hiểm, trong đầu đã vạch sẵn kế hoạch.
Quả đúng như cha dự đoán, mấy ngày sau, chính phủ Nam Kinh đã ra chỉ thị điều động quân Tứ Xuyên giáp với Hồ Bắc đến trợ giúp giải quyết nạn lụt, đồng thời tham gia vào việc tái kiến thiết khu vực bị hư hại của hai tỉnh. Ứng cử viên được chỉ định đích danh lại chính là Tiêu Vân Thành, kẻ có huyết hải thâm thù với Khang Triệu Khang. Trước tình hình này chính phủ Quảng Châu chỉ giữ im lặng, thay đổi một trăm tám mươi độ so với trước đây.
Nào ngờ, trận Bắc phạt kịch liệt chưa diễn ra được mấy ngày thì lại bùng phát sự kiện “Mười tám tháng Chín”1. Chớp mắt, thế cuộc trong nước đã biến động đến mức không ai tưởng tượng nổi. Ngay đến Khang Thiếu Đình cũng cảm nhận được điều đó. Mấy ngày nay, anh thấy cha già đi trông thấy. Biết rõ sắp đến ngày cưới mà cả ngày anh vẫn vùi đầu vào công việc. Cố gắng lắm mới dành ra được chút thời gin rảnh rỗi, anh liền đến phủ họ Đỗ thăm Hoài Bích. Dọc đường, nhìn thấy mấy cô bé bán hoa tươi, anh liền chạy đến, nào ngờ nhìn kĩ thì đó chẳng phải hoa tươi mà chỉ là loại hao giả cắm vào cành thật. Thì ra lũ lụt hoành hành suốt mấy tháng, hoa cỏ đã chết ngập trong nước từ lâu. Giờ tuy nước đã rút, mấy chậu hoa còn sống sót nhưng mùa hoa thì đã qua mất rồi. Khang Thiếu Đình thấy mấy cô bé bán hoa cũng vì nuôi sống gia đình nên mới phải làm vậy, liền mua mấy cành. Các cô bé thấy gặp được quý nhân thì vui mừng hớn hở, vội vàng lấy dải lụa buộc bó hoa lại, trông rất tinh tế. Khang Thiếu Đình nghe mấy cô bé đoán anh mang hoa tặng người trong lòng thì chỉ mỉm cười gật đầu rồi cầm bó “hoa tươi” gắn cả tấm lòng của mình nhanh chân đến nơi anh muốn đến.
1. Còn gọi là Sự kiện Mukden hay Sự kiện Mãn Châu. Đây là sự kiện do quân đội Nhật Bản sắp đặt để lấy cớ xâm lược vùng Đông Bắc Trung Quốc vào năm 1931.
2.
Có lẽ số mệnh là thứ có thật và đang lặng lẽ tồn tại trên đời. Vì khi đến một ngã rẽ, Khang Thiếu Đình lại bất ngờ bắt gặp cố nhân. Tuy hai người đứng ở hai bên con đường vừa dài vừa rộng nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, người đứng bên kia đường chính là Nhan Khai Thần. Sau hôm đó, anh không đến tìm nàng nữa, vì không muốn lòng mình lại lay động. Giờ bất ngờ gặp nàng, bước chân anh vô thức chậm lại, cuối cùng thì dừng hẳn. Vật duy nhất chắn giữa họ chỉ là con đường vắng lặng ngay trước mắt, nhưng nếu không chịu bước sang đó thì nó sẽ trở thành con đường xa tít tắp. Thực ra, anh hoàn toàn có thể ngó lơ bởi nàng không phát hiện ra anh, nhưng trên đời có một vài thứ không chạm vào thì thôi, hễ chạm vào là không thể buông tay nổi. Anh không đành lòng, cuối cùng vẫn cất tiếng gọi.
Nhan Khai Thần quay đầu lại, ánh sáng long lanh trong đáy mắt toát ra vẻ hoang mang từ sâu thẳm trái tim. Nàng cười vẻ mệt mỏi, nói: “Tình cờ thật đấy! Dạo này anh có ổn không?” Nàng chào hỏi một cách khách sáo và không định bước sang đường.
Khang Thiếu Đình nhìn nàng, cũng không hề nhúc nhích, bó hoa trong tay bất giác chầm chậm hạ xuống và đưa ra sau lưng. “Tốt cả! Tôi định đi tìm cô, nhưng...” Thấy nàng chăm chú lắng nghe lời giải thích của mình, đột nhiên anh đổi giọng: “Xin lỗi! Tại tôi không đi.”
“Không sao. Anh bận việc lớn, lại còn lo chuyện cưới xin, làm gì còn thời gian rảnh. Bạn bè với nhau, tôi không để ý mấy việc vặt ấy đâu. Anh xem, hoa sắp héo rồi kìa, mau mang tặng người ta đi!” Nhan Khai Thần trêu chọc, nàng không biết đó chỉ là bó hoa giả mãi mãi không bao giờ héo tàn, bởi nó vốn không có sinh mệnh.
“Khai Thần, xin lỗi! Thực lòng xin lỗi cô! Nhưng tôi chỉ có thể chọn một.” Anh có trăm ngàn lý do để rời xa nàng, và chẳng có lý do nào xuất phát từ phía nàng cả.
Nhan Khai Thần đương nhiên hiểu ẩn ý trong câu nói của anh, cũng sớm đoán ra kết cục này. “Anh nói gì mà ngốc nghếch thế! Giữa bạn và vợ đương nhiên chỉ được chọn một. Anh mau về đi! Cô ấy đang đợi anh đấy.” Nàng cười, nói. Nụ cười của nàng mới rạng rỡ và ấm áp làm sao, nhưng nó lại khiến anh không còn chốn dung thân. Thấy nàng vẫy tay chào tạm biệt, tim anh như bị thiêu đốt trong lò lửa, cháy rụi thành tro. Cảm giác bỏng rát này khác với nỗi đau lúc níu kéo Hoài Bích, nó lan rộng từng chút, từng chút một, để rồi đến khi đột nhiên quay đầu lại mới cảm nhận được sự xót xa, đau khổ ẩn giấu trong đó. Nhưng anh chỉ biết đưa mắt dõi theo bóng nàng, chứ không thể mở miệng níu kéo. Dẫu anh giơ tay nắm lấy tay nàng thì có thể hứa hẹn gì với nàng chứ? Điều duy nhất anh có thể làm là lặng lẽ dõi theo từng bước chân nàng rời đi.
Đột nhiên, Nhan Khai Thần quay lại, ánh nước lấp lánh khẽ lay động trong mắt. Nàng hỏi: “Khang Thiếu Đình, anh có thể cùng tôi chơi một trò chơi cuối cùng được không?”
Anh gật đầu, đáp: “Sẵn sàng!”
Nhan Khai Thần quay lại chỗ cũ, giơ nắm đấm về phía anh, cười tinh nghịch rồi nói: “Anh chơi trò oẳn tù tì bao giờ chưa? Chơi một ván thôi, ai thua sẽ phải thực hiện một yêu cầu của đối phương, không được hối hận!” Nói xong, nàng nhanh chóng làm động tác chuẩn bị ra “kéo” mà không cho anh thời gian chuẩn bị.
Khang Thiếu Đình xòe tay ra “giấy”, cố tình để nàng thắng. Nhan Khai Thần giả vờ không nhìn thấy, giơ “cây kéo” chiến thắng lên khoe khoang: “Anh thua rồi! Giờ phải làm cho tôi một việc!”
Anh vẫn gật đầu, im lặng không nói.
“Khang Thiếu Đình!” Nàng nghẹn ngào gọi tên anh, mãi hồi lâu mới hỏi khẽ: “Khang Thiếu Đình, anh có thể...có thể cầu hôn tôi một lần không? Đừng hiểu nhầm! Chỉ là nói chơi thôi, không phải cầu hôn thật đâu, được không?”
Khang Thiếu Đình xót xa, đột nhiên thấy mình vô cùng ích kỉ khi để một người con gái phải gánh chịu mọi lỗi lầm của mình. Vậy mà anh không những không sửa chữa hành vi bạc tình bạc nghĩa đó, mà còn tùy tiện dung túng nó. Thấy nàng cơ hồ đang cầu xin một lời hứa suông, nếu anh không hành động thì chẳng phải còn không bằng loài cầm thú? Thế là anh mặc kệ tất cả, hai mắt hoe đỏ tự bao giờ, buột miệng nói: “Nhan Khai Thần! Anh sẽ cưới em! Anh không nói suông đâu, anh đồng ý chịu trách nhiệm với em!” Vậy là anh đã chịu bước qua ranh giới.
Nào ngờ Nhan Khai Thần lại cự tuyệt, dường như nàng chỉ coi đó là một câu bông đùa trong lúc mất trí. Nàng mỉm cười, nói: “Không cần đâu! Chỉ cần anh nói câu đó là được rồi. Thực ra, anh cũng không cần suy nghĩ nhiều làm gì, đêm đó không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Đã là lúc nào rồi mà em còn giấu anh?!” Điều Khang Thiếu Đình muốn không phải sự hi sinh của nàng, bởi vì anh không xứng với sự hi sinh đó.
Nhưng Nhan Khai Thần hỏi lại: “Thế anh muốn gì? Lấy em chăng? Rồi sau đó cho em làm thiếp?” Anh á khẩu không thốt nên lời. Cả người như bị giội nước lạnh, chợt tỉnh táo hẳn. Nàng nói tiếp: “Nếu anh định làm thế thật thì uổng công em quen biết anh!”, sau đó lại khẽ cười, ngữ điệu cũng trở nên bình tĩnh hơn. “Em thừa nhận mình cũng hơi thích anh, cũng từng có suy nghĩ không nên có đó. Nhưng yêu một người chi bằng làm bạn của người ta. Vì tình yêu chưa chắc đã kéo dài vĩnh viễn, nhưng tình bạn thì có thể trường tồn đến trọn đời. Vì vậy, em hi vọng anh hiểu rằng dù có xảy ra chuyện gì hay không thì chúng ta chỉ có thể đi đến bước này thôi. ”
Nói đến đây, gương mặt nàng bỗng thoáng nét bi thương. Biết rõ mọi chuyện với anh chỉ là một vở kịch đã dựng sẵn không hơn không kém, thế mà nàng vẫn đau lòng vì anh. Có lẽ vì những chuyện sắp xảy ra với anh thực sự quá đỗi tàn nhẫn! Nghĩ lại quá khứ, nàng cũng từng đau khổ muốn chết vì người thân bị người ta ám hại, giờ nàng lại dùng đúng cách đó để gây đau khổ cho anh. Vòng luân hồi đáng sợ ấy khiến nàng thấy không nhẫn tâm. Nàng bất giác run rẩy nói: “Huống hồ, anh cũng không thể bước tiếp với em được. Bởi tâm tư anh đều hướng về chủ nhân của bó hoa kia rồi. Thiếu Đình! Chi bằng chúng ta cứ thế quay người bước đi, không cần từ biệt, cũng ngừng ngoảnh lại, chỉ cần nghĩ có thể ngày nào đó, chúng ta còn cơ hội gặp nhau, thế là đủ rồi.”
Không hi vọng thì sẽ không thất vọng, như thế ngày nào cũng sẽ là ngày vui vẻ nhất. Không phải Khang Thiếu Đình không hiểu lý lẽ đơn giản này, mà là anh tiếc nuối người con gái nói ra câu ấy. Bên trong nụ cười mỉm kia cất giấu bao nhiêu nước mắt, bao nỗi sầu đau? Nhất thời, cả hai đều không nhấc được chân, chỉ nhìn đau đáu vào người đối diện, lẳng lặng không nói gì.
Một độidiễu hành đang ầm ĩ kéo đến, mấy sinh viên giơ cao ngọn cờ, trên nền vải trắng ghi rõ dòng chữ: “Đánh đuổi quân Nhật, trả nước cho ta! Bài trừ hàng Nhật, chấn hưng Trung Hoa!” Cậu sinh viên cầm đầu vừa giơ cao biểu ngữ vừa hét lớn, kịch liệt phản đối hành vi vô liêm sỉ của quan Nhật trong Sự kiện Mười tám tháng Chín. Một số còn vẽ cờ tam giác tên hàng hóa của Nhật, cố ý dùng dấu chấm than màu đỏ rất nổi bật đánh dấu lên đó, họ vừa vẫy cờ vừa hò hét kêu gọi người đi đường. Một số còn giẫm mạnh vào cờ Nhật Bản để người đi đường cùng giẫm lên. Trong tích tắc, đám người hừng hực khí thế đã kéo đến, hò hét nghe muốn nổ lỗ tai. Nỗi hận mất nước bày ra trước mắt, sông núi trầm luân, dã tâm của bọn ngoại bang không dứt, Trung Hoa đang chờ được chấn hưng. Nhân sĩ các giới đang rầm rộ nổi dậy kháng nghị, ai nấy đều tự lực tự cường. Còn anh thì sao? Tâm trạng phức tạp bắt đầu làm nhiễu loạn cảm xúc của Khang Thiếu Đình, khiến nỗi đau đớn trong chuyện tình cảm như bốc hơi mất. Một lát sau, đoàn diễu hành đã ùn un kéo về phía Khang Thiếu Đình, che lấp tầm nhìn của anh. Đầu người nhấp nhô, đông nghìn nghịt chiếm cứ cả con phố, cắt đứt ánh nhìn của hai người. Đến khi đội diễu hành đi qua thì vị trí đối diện cũng trống trơn. Khang Thiếu Đình thẫn thờ nhìn con phố vắng tênh. Lúc nhìn xuống, anh mới phát hiện bó hoa giả đã rơi xuống đất tự lúc nào và bị người ta giẫm đạp trông đến tả tơi và thảm hại. Anh cúi xuống, nhặt từng cành hoa lên, cứ ngỡ chỉ cần lau sạch bùn đất là bó hoa sẽ phục hồi nguyên dạng, nhưng hóa ra anh đã lầm...