"Tôi không thích ăn trên giường." Lâm Chi Hằng lên tiếng, ánh mắt đầy vẻ đương nhiên nhìn Nhiễm Thanh như chờ đợi cô hành động. Nhiễm Thanh "À" lên một tiếng, đặt khay thức ăn xuống rồi mang vào chiếc bàn nhỏ cùng hai chiếc ghế.
Lâm Chi Hằng tự giác đi vệ sinh xong rồi ngồi ăn phần bữa sáng của mình. Vị mặn khiến anh nhíu mày nhưng không nói gì, vẫn tiếp tục ăn từ tốn.
Nhiễm Thanh ngồi xuống sau anh một bước, khi vừa ăn miếng đầu tiên liền dừng đũa. Cô do dự hỏi: "Thiếu tướng... có phải hơi mặn không ạ?." Lâm Chi Hằng nhai kỹ từng miếng rồi nuốt xuống, đáp: "Ở nhờ người ta, tôi nào dám ý kiến." Nói xong, anh tiếp tục ăn.
Nhiễm Thanh người cứng đờ, cúi đầu ăn tiếp không nói thêm lời nào. Sau bữa ăn, cô lấy vài quyển sách cùng điện thoại đặt lên bàn, hỏi: "Thiếu tướng, ngài muốn xem gì không?"
Ánh mắt cả hai cùng dừng ở mặt bàn, chiếc điện thoại giờ đây như một thứ thuốc nổ, chạm vào là phát nổ. Nhưng Lâm Chi Hằng cầm lấy một quyển sách, ngồi bên cửa sổ lật từ từ. Ánh nắng vàng ấm áp phủ lên người anh, cùng vẻ mặt lạnh lùng khiến Lâm Chi Hằng lúc này trông như một vị thần không thể chạm tới.
Nhiễm Thanh cũng không đụng vào điện thoại, cô lấy ra một tập giấy luyện chữ, cầm bút bắt đầu tập viết. Hai người ngồi trên ghế, Lâm Chi Hằng đặt sách lên đùi, Nhiễm Thanh chiếm lấy bàn, ngoài tiếng giấy sột soạt và tiếng xích leng keng khi lật sách, không còn âm thanh nào khác.
Lâm Chi Hằng ngẩng đầu vươn cổ, tình cờ liếc thấy tập luyện chữ của Nhiễm Thanh - thật sự... xấu không thể tả. Đôi mắt xám lộ vẻ chán ghét, nhìn Nhiễm Thanh run rẩy hạ bút, anh gập sách lại nói: "Viết chữ đứng ngồi đều được, tay buông tự nhiên, lòng bàn tay rỗng, cổ tay phẳng, bút thẳng."
Nhiễm Thanh đang chăm chú luyện chữ không nghe rõ lời anh, ngẩng lên với vẻ mặt ngơ ngác. Lâm Chi Hằng lần đầu thấy Nhiễm Thanh trong tình trạng ngốc nghếch như vậy, anh đứng dậy nhắc lại, đồng thời dùng sách gõ nhẹ vào các bộ phận đang nói tới.
Vốn quen viết chữ tự do phóng khoáng, Nhiễm Thanh cảm thấy mọi thứ đều không ổn, nghe theo lời Lâm Chi Hằng điều chỉnh tư thế nhưng lại viết ra một chữ còn xấu hơn.
Lâm Chi Hằng nhìn chằm chằm vào chữ đó, dù không biểu lộ nhiều nhưng Nhiễm Thanh hiểu anh đang chửi mình ngu ngốc. Lâm Chi Hằng bước ra sau lưng Nhiễm Thanh, sợi xích lạnh giá áp vào cánh tay cô, anh nắm hờ bàn tay Nhiễm Thanh, dùng lực nhẹ dẫn cô viết, một chữ rồng bay phượng múa hiện lên trang giấy.
Tâm trí Nhiễm Thanh bỗng chốc bị Lâm Chi Hằng dẫn đi xa, mơ màng viết xong rồi mới nhận ra. Hơi ấm phía sau rời đi khiến trong lòng cô trào dâng nỗi lưu luyến khôn nguôi.
Đúng lúc ấy, chuông cửa reo vang. Nhiễm Thanh đặt bút xuống, rời phòng khóa cửa cẩn thận rồi ra mở. Đó là bưu kiện gấp cô đặt hàng, bên trong chứa đủ loại đồ chơi tìиɧ ɖu͙©.
Vẻ mặt như kẻ trộm, Nhiễm Thanh liếc nhìn về phía cửa phòng, cất hộp đồ xong mới quay lại. Lâm Chi Hằng vẫn đang đọc sách. Cô ước lượng thời gian rồi đi chuẩn bị bữa trưa nhưng trước đó vẫn mở camera giám sát trong phòng ngủ.
Trong lòng dâng lên sự chống đối với hành vi giám sát như tù nhân này nhưng vì bài học xương máu trước đó, cô buộc phải đề phòng. Xem lại đoạn video, hình ảnh hiện lên rõ ràng: trong khoảng thời gian cô ra ngoài, Lâm Chi Hằng chỉ ngồi yên đọc sách, không hề động đến điện thoại.
Nhiễm Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm. Dù chiếc điện thoại hoàn toàn không có mạng nhưng hành vi ngoan ngoãn của Lâm Chi Hằng - dù là giả vờ hay thật - vẫn khiến cô hài lòng.
Đó là chuyện đã qua rất lâu. Không ít người biết Phó quan Nhiễm và Thiếu tướng Lâm đang hẹn hò và sắp kết hôn. Hôm đó, Nhiễm Thanh đến văn phòng Lâm Chi Hằng đợi anh tan ca để cùng về nhà.
Mở cửa bước vào, cô thấy Lâm Chi Hằng đeo kính, ánh mắt tập trung cao độ toát lên vẻ dè dặt khác thường. Nhiễm Thanh nín thở, định lặng lẽ tiếp cận nhưng chẳng mấy chốc đã bị phát hiện.