Sau khi về nhà, Tần Vũ Dương lên giường đi ngủ sớm, nhưng cứ trở mình liên tục. Chỉ trừ cái ngày vừa nhận chức năm đó, Tần Vũ Dương mới xuất hiện tình trạng mất ngủ này, thì Tần Vũ Dương dường như là mỗi ngày vừa tựa vào gối là trực tiếp ngủ, dĩ nhiên điều này cùng với mỗi ngày làm việc đến tận khuya là phải có liên quan.
Tần Vũ Dương bọc trong chăn, giống như một con sâu lăn lộn ngọa nguậy ở trên giường, cuối cùng kêu to một tiếng ngồi dậy, cay đắng khinh miệt mình: Tần Vũ Dương! Ngươi đang làm gì vậy? Không phải chỉ là anh ấy trở về thôi sao, anh ấy Cố Mặc Hàm có trở về hay không thì cùng với ngươi có quan hệ gì?
Cùng lúc đó, Cố Mặc Hàm và Thạch Lỗi đang ở trong quán bar uống rượu, Thạch Lỗi chăm chú quan sát người bạn tốt, đã mấy năm không gặp, cậu ta càng ngày càng thâm trầm, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng không có tiêu cự, dưới ánh đèn đầy màu sắc, khuôn mặt tuấn tú của cậu ta còn mang theo một chút quyến rũ. Cầm trong tay ly rượu, thỉnh thoảng uống một ngụm. Hôm nay có thể gặp được Tần Vũ Dương, Thạch Lỗi cũng không bất ngờ lắm, dù sao cùng ở một thành phố, sớm muộn gì cũng sẽ gặp. Mặc dù không có cùng một lĩnh vực, nhưng danh tiếng của Tần Vũ Dương trong hai năm qua ở ngành công nghiệp bán lẻ xe hơi cũng đã nghe qua, miệng lưỡi khéo léo linh hoạt, mạnh vì gạo bạo vì tiền [1], chỉ trong một vài năm ngắn ngủi, thành tích xuất sắc của cô ấy đã không có người nào địch nổi. Thạch Lỗi không biết Cố Mặc Hàm rốt cuộc là đang nghĩ gì, dù sao cậu ta và Tần Vũ Dương cũng đã xa nhau được năm năm.
Thạch Lỗi cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, nên cười nói: "Ở bên trái trước mặt cậu 45 độ có một người đẹp đã nhìn chằm chằm cậu ít nhất mười phút rồi."
Cố Mặc Hàm một ngụm uống hết ly rượu, không có bất kỳ phản ứng gì. Cầm áo vest đi ra cửa, Thạch Lỗi ở phía sau hét lên:"Cậu đi đâu vậy? Cậu cái nhân vật thành công từ hải nɠɵạı trở về sẽ không để cho tớ mời khách đấy chứ?"
Cố Mặc Hàm đầu cũng không quay lại: "Là bạn học tốt nhiều năm, thì mời tớ uống ly rượu cũng không được sao?"
Trên đường lái xe về nhà, bên ngoài ánh đèn nê ông chợt sáng, chợt tối, Cố Mặc Hàm nhớ tới ban ngày khi nhìn thấy cô gái nhỏ ấy. Thật ra, mấy năm nay tin tức về cô Cố Mặc Hàm đều biết, biết cô cực khổ như thế nào để lên được địa vị như ngày hôm nay, anh không phải là không đau lòng, nhưng mà anh cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không thể làm, bởi vì Tần Vũ Dương năm đó bi thương cô độc nói: "Cố Mặc Hàm, em không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa."
Ngày thứ hai, Tần Vũ Dương thở dài nhìn chằm chằm hai vòng đen to trên đôi mắt mình trong gương, trong lòng than thở, thời gian qua nhanh thật, chẳng lẽ mình đã già rồi? Mấy phút sau, trong gương xuất hiện một khuôn mặt trang điểm rất tinh tế, Tần Vũ Dương cuối cùng phủ một lớp son bóng, cả khuôn mặt một lần nữa trở nên hoàn hảo, một chút cũng không nhìn ra là đêm qua đã mất ngủ, thậm chí còn có điểm quyến rũ. Áo len màu đen, váy màu xám tro, legging màu đen, ủng màu tím, cộng với áo gió ka-ki bên ngoài, càng lộ ra dáng người cao gầy của Tần Vũ Dương, trước khi rời khỏi, còn quay lại nhìn vào gương, Tần Vũ Dương rất vừa ý.
Đến văn phòng, như bình thường bắt đầu nhận gửi e -mail, xem tài liệu. Đột nhiên bên ngoài có một tiếng ồn ào rất lớn, rất lâu cũng không có ngừng. Sau đó điện thoại nội bộ vang lên, liếc mắt nhìn dãy số, là Đổng sự Tôn, cung kính nhận điện, sau đó liền đi lên. Đến văn phòng của Đổng sự Tôn, Tần Vũ Dương cảm thấy tình huống trước mắt có chút không thể tin nổi.
Cố Mặc Hàm đang ngồi ở trên ghế sa lon tiếp khách nói chuyện cùng Đổng sự Tôn, Đổng sự Tôn mang trên mặt nụ cười lấy lòng, nhìn thấy Tần Vũ Dương đi vào, liền nhiệt tình giúp bọn họ giới thiệu: "Vũ Dương à, đây là Cố tổng của tập đoàn Phong Hoa, mới từ nước Mĩ trở về, thật đúng là tuổi trẻ tài cao. Cố tổng, đây là người phụ trách hạng mục này, Tần Vũ Dương."
Cố Mặc Hàm nhìn cô đưa tay ra, mảnh mai trắng ngần, móng tay cắt sửa rất gọn, nhẹ nhàng cầm, thật lâu vẫn không buông ra.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau một lúc lâu. . . . . .
___________________
[1] Mạnh vì gạo bạo vì tiền: Gạo đây là cơm gạo, người ta mạnh khoẻ là nhờ cơm gạo, không có cơm gạo ăn, thì không ai mạnh được. Tiền là tiền của, có tiền của thì người ta dám làm những việc to tát, lớn lao, không sợ thua lỗ, tốn kém, thế tức là mạnh bạo. Đại ý câu này nói kinh tế làm nên sức mạnh.