Xe bị hỏng.
Đường núi gồ ghề gập ghềnh, Hàng Cẩm ngồi trong xe cũng không thoải mái, khi nhận thấy xe đã dừng, cô tháo bịt mắt ra, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Tài xế và trợ lý đang kiểm tra động cơ, khi thấy cô hạ cửa sổ xe xuống, trợ lý vội vàng chạy tới báo cáo: "Hàng tổng, xe tắt máy rồi ạ."
Tài xế tạm thời không thể sửa được xe, bảo cô đừng lo lắng, nói đã gọi điện thoại cứu hộ, lát nữa sẽ có người đến đón bọn họ.
Hàng Cẩm cũng không vội, ném bịt mắt, mở cửa xe, xuống từ ghế phụ, vừa đi vừa hít thở không khí trong lành trên núi.
Vài phút sau, phía sau có tiếng còi inh ỏi, Hàng Cẩm cũng không quay đầu lại, cô đi dọc theo đường núi, bên tai là âm thanh trêu chọc của Lục Vận Phục: "Hàng đại ŧıểυ thư, xe của em bị hỏng à? Có muốn đi xe của tôi không?"
Hàng Cẩm phớt lờ anh ta.
Tám giờ xuống máy bay, ngồi trên xe hai tiếng đồng hồ, bây giờ đã là mười giờ, thời tiết cuối tháng chín ở Bắc Kinh vẫn là mùa hè, nhưng trên núi đã sớm bước vào đầu mùa thu, không khí xung quanh đều có cảm giác mát mẻ.
Lục Vận Phục thấy bước chân của cô không dừng nên bảo tài xế dừng xe, tự mình đi theo bên người Hàng Cẩm: "Lên xe đi, trong xe của tôi vẫn còn chỗ trống."
"Anh rảnh lắm à?" Hàng Cẩm không nhìn anh ta, giọng nói nhàn nhạt, cũng không có nhiều cảm xúc.
Một tháng Lục Vận Phục ít nhất cũng đến gặp cô mười mấy lần, lúc cô đi công tác, anh ta cũng đi theo, lấy mỹ danh là hẹn hò.
Ngay cả khi cô đi làm từ thiện, anh ta sẽ đồng hành cùng cô suốt chặng đường, dù là mưa hay nắng, lấy lý do là vì bạn.
Tuy nhiên, Hàng Cẩm không thấy cảm kích.
Đây là lần đầu tiên Lục Vận Phục cố sức theo đuổi một cô gái, với tinh thần không đạt được mục đích sẽ không bỏ cuộc.
Cho dù vừa xuống xe, nước mũi vì đông lạnh cũng sắp chảy xuống, anh ta vẫn gắng gượng dang rộng hai tay nghênh đón gió núi đìu hiu, lúc nói chuyện hàm răng vô thức lập cập, anh ta lạnh đến mức nghiến răng nói: "Ôi, câu này sao mà đau đớn thế, tôi còn không phải là vì em, tôi mới...... Không ngàn dặm xa xôi, trèo đèo lội suối chạy đến cái nơi hoang sơn này để hẹn hò với em. "
Anh ta không bao giờ nói chuyện đàng hoàng, dĩ nhiên Hàng Cẩm cũng đã quen.
Mặc dù ngôn từ cử chỉ của người này như một thiếu gia ăn chơi trác táng, nhưng mỗi lần Hàng Cẩm quyên góp một dự án phúc lợi công ích, anh ta một chút cũng không tiếc mà quyên góp theo, thậm chí còn xây dựng một số trường ŧıểυ học hy vọng, tài trợ cho hàng trăm học sinh nghèo.
So với những thiếu gia khác, Lục Vận Phục có vẻ nhân đạo hơn một chút.
Hàng Cẩm cuối cùng cũng liếc nhìn anh ta: "Nếu anh có nhiều tiền như vậy, sau này xin phiền Lục thiếu gia quyên góp nhiều thêm một chút nhé."
Lục Vân trả lời rất phóng khoáng: "Không thành vấn đề."
Khi Hàng Cẩm mười chín tuổi, để bước vào giới kinh doanh của Bắc Kinh, cô đã theo một nhóm các ông lớn trong ngành ngân hàng đầu tư để gây quỹ từ thiện, cũng là năm đó tài trợ cho mười học sinh nghèo vượt khó.
Kể từ đó, Quý Châu, Tây Tạng, Cam Túc, thậm chí nhiều vùng xa xôi hơn, cô đều đặt chân đến, phần lớn là quyên góp vật tư, quần áo, thực phẩm và tài liệu học tập, chỉ có một số ít, cô thấy có tiềm năng tốt, sẽ tài trợ cho học sinh ấy đi học cho đến khi tốt nghiệp đại học.
Nghĩ lại thì, cũng đã chín năm kể từ khi cô bắt đầu làm từ thiện.
Mảnh đất dưới chân cô là khu vực đầu tiên cô tài trợ cho học sinh nghèo - Sùng Sơn.
Mọi người dường như luôn nhớ lại những điều lần đầu tiên mình trải qua, Hàng Cẩm cũng không ngoại lệ, nửa đêm tỉnh giấc từ trong mơ, cô ngẫu nhiên sẽ nhớ về nước suối ngọt ngào của thượng nguồn, nhớ tới vị đắng chát khó nuốt của rau dại, nhớ tới những đứa trẻ ngây thơ cẩn thận nắm lấy tay cô, hỏi lần sau cô tới là khi nào.
Lúc đó, cô bận rộn làm quen với nghiệp vụ của công ty, bận rộn kết thân với những nhân vật lớn trong giới, không có thời gian quan tâm đến con người và sự việc ở Sùng Sơn, đợi đến lúc xung quanh cô đi vào quỹ đạo, mới nhận ra rằng thời gian trôi qua quá nhanh.
Mới chớp mắt mà đã qua chín năm.
Suy nghĩ của Hàng Cẩm đi xa, ống tay áo bị Lục Vân Phu kéo lại, bên tai nghe anh ta nói: "Xe đón em tới rồi."
Cô nhìn lên, một chiếc Volkswagen màu đen cũ đang đi đến trước mặt, lúc cách cô khoảng chừng hai mét, chiếc xe dừng lại.
Cửa tài xế mở ra, một cánh tay ngăm đen thò ra, mượn lực từ nóc xe, sau đó lộ ra đầu và thân thể, lúc cong lưng ống tay áo ngắn gập lại, khắc họa đường cong cơ bắp rắn rỏi, cậu giơ tay đóng cửa xe, quay đầu lại, đồng tử đen kịt, ngũ quan lộ vẻ dã tính, ánh mắt nhìn thẳng vào Hàng Cẩm.
Một gương mặt cực kỳ trẻ tuổi.
Cậu đi tới trước mặt Hàng Cẩm vài bước, nhỏ giọng nói: "Chú Vương nhờ tôi đến đón mọi người."
Hàng Cẩm "Ừm" một tiếng, đi đến trước xe vài bước, mở cửa ghế phụ rồi lên xe.
"Này, Hàng đại ŧıểυ thư, em không đợi người của mình sao?" Thấy vậy, Lục Vận Phục cũng mở cửa ghế sau ngồi vào, "Thôi được rồi, chúng ta đi trước đi, tài xế, bật điều hòa."
Cậu học sinh được gọi là tài xế khựng lại, mãi một lúc mới nhận ra cái câu ‘tài xế’ kia là đang gọi mình, cậu khởi động xe, nhìn Hàng Cẩm bên cạnh, sau đó nói: "Không có."
"Không có?" Lục Vận Phục chụm tay hà hơi cho xua tan khí lạnh, "Hàng tổng còn chịu được không? Nếu không, đến xe tôi đi, xe tôi rất ấm áp."
"Lái xe đi." Hàng Cẩm không muốn nói chuyện, nói xong câu này cũng nhắm mắt lại.
Lục Vận Phục thở dài, vốn dĩ muốn nói chuyện với Hàng Cẩm, anh ta biết cô nhắm mắt giả bộ ngủ, miệng anh ta cũng không chịu nhàn rỗi, trò chuyện với cậu tài xế, hỏi cậu có phải là người địa phương không, bao nhiêu tuổi, đã kết hôn chưa.
Người dân địa phương Sùng Sơn, mười sáu tuổi đã bắt đầu kết hôn, ở độ tuổi giống như cậu, cho dù có hai đứa con, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Cậu không đáp lại anh ta, chỉ nói: "Thắt dây an toàn đi."
Không hiểu sao, Lục Vận Phục lại cảm thấy thằng nhóc này rất có thù địch với mình.
Có lẽ vì anh lớn lên vừa đẹp trai lại có tiền nên cậu ghen tị, hơn nữa, bên cạnh anh còn có mỹ nữ xinh đẹp như Hàng Cẩm.
Lục Vận Phục lại thở dài, trong lòng tự nhủ, người trẻ tuổi đúng là thiếu kiên nhẫn, chuyện lớn bé gì đều viết lên mặt.