Tôi đột nhiên nhớ tới Trình Nhược Nhược thời cấp ba.
Khi tôi và Cố Hằng gặp cô ta lần đầu tiên, cô ta đang bị một đám nam sinh bắt nạt vì ngoại hình.
Ngày đó cô ta rụt cổ bị chặn ở góc tường, thân hình gầy gò cong lên như dây đàn có thể đứt bất cứ lúc nào.
Lúc ấy tôi rất sợ nên chỉ có thể nhờ Cố Hằng đi qua giúp đỡ.
Sau đó cô ta liên tục cúi đầu cảm ơn chúng tôi nhưng ngay cả dũng khí để liếc mắt nhìn chúng tôi một cái cũng không có.
Vốn là một người nhạy cảm và hay ghen tuông, điều cô ta mong muốn nhất trong đời chính là được trở thành một nữ chính thực sự. Vì muốn đạt được mục đích này, cô ta đã từng bước bức ép tôi đến chết và lần gặp đó chính là bước đầu tiên trong kế hoạch.
Trải qua hai kiếp người, quả báo cuối cùng cũng đến. Chính sự ích kỉ và tàn độc đã khiến cô ta phải tự tay hủy hoại cả cuộc đời của chính mình.
16.
Cố Hằng bắt đầu liều mạng gọi điện thoại cho tôi, cố gắng tìm mọi cách để gặp tôi.
Nhưng khi cậu ta thật sự nhìn thấy tôi, cậu ta lại chỉ đỏ mắt mà không dám tiến lên.
Cậu ta liên tục dùng những phương thức gần như tự ngược để trả lại những đau đớn đã từng gây ra cho tôi.
Rút khỏi cuộc thi dành học bổng, từ chức vị trí nhóm trưởng hội học sinh, chủ động cảm nhận cảm giác không được ai hỏi thăm, bị người khác lạnh nhạt giống như cách mà cậu ta đã từng kêu gọi mọi người cô lập làm tổn thương tôi.
Rõ ràng cậu ta mắc chứng sợ độ cao nhưng vẫn đăng ký tham gia hoạt động nhảy bungee do tôi tổ chức. Khi hoạt động kết thúc nhìn cậu ta lảo đảo đi xuống, không hiểu sao tôi lại cảm thấy cậu bạn trong ký ức của mình đã lớn hơn rất nhiều.
Rất nhiều lần, tôi nhìn thấy cậu ta cố chấp ôm một hộp quà vài lần do dự muốn đưa cho tôi. Tôi biết, thứ chứa trong đó chính là chiếc váy mà cậu ta muốn mua những năm cấp ba.
Chỉ tiếc, 3 năm cấp ba trôi qua tôi không thể mặc nó, mà hiện tại, tôi cũng sớm đã qua cái tuổi kia.
17.
Cố Hằng của bây giờ chẳng khác gì đang nhận được sự trừng phạt của ông trời.
Dù vậy tôi không thể quên...
Kiếp trước, tôi bị một đám côn đồ bức ép tiến vào một con hẻm nhỏ.
Bọn chúng tát tôi hai cái, nắm đầu tôi ép tôi phải quỳ xuống dưới người bọn họ.
Mà trong quá trình này, điện thoại của Cố Hằng vẫn luôn được kết nối.
"Cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện."
Cậu ta hạ giọng ra lệnh: "Đợi cuộc thi hùng biện kết thúc mới được thả cậu ta đi."
Tôi bị những bàn tay bẩn thỉu che miệng, nước mắt chỉ có thể lặng lẽ tuôn ra ngoài.
Hôm đó là vòng cuối cùng của cuộc thi hùng biện do trường tổ chức. Quán quân sẽ được quyết định cho một trong hai thí sinh tham gia là tôi và Trình Nhược Nhược.
Và người có khả năng chiến thắng nhiều nhất giữa hai người chính là tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, cậu bạn thanh mai trúc mã của mình vì muốn Trình Nhược Nhược dành chiến thắng mà làm ra những trò đê hèn như vậy.
Trong ba tiếng đồng hồ, tôi đã phải trải qua sự tra tấn về cả thể xác lẫn tinh thần vô số lần.
Và Cố Hằng phía bên kia không hề tắt máy, điện thoại vẫn còn giữ kết nối cho đến khi...
"A Hằng, em được hạng nhất rồi!"
Cậu ta vội vàng bỏ điện thoại vào túi, vui vẻ nói: "Xem đi, anh đã nói em sẽ làm được mà."
Những đau đớn ngày đó không phải là một giấc mơ, đó chính là những gì mà tôi đã thật sự trải qua.
Đáng tiếc Cố Hằng không biết, cậu ta chỉ biết cậu ta nhiều lần làm tổn thương tôi, nên giờ đây phải luôn cố gắng chuộc lỗi, cố gắng chữa lành, nhưng lại không biết, vào lúc đó trái tim của tôi đã chết.
Trình Nhược Nhược đã chết, nhưng cô ta cũng đã thành công hủy diệt được tình bạn của chúng tôi.
Đóa hoa trước cửa sổ năm đó đã tàn, những thứ từng được cố chấp tìm về, cuối cùng cũng mất đi.
18.
Vào kì nghỉ hè, tôi và Tạ Diên quyết định đến Đại Lý để đi du lịch.
Tiếng gió nhẹ nhàng, thềm đá mát mẻ.
Tôi lấy tiền tiết kiệm của mình mua cho anh một chiếc nhẫn, và thật trùng hợp, anh ấy cũng mua cho tôi một chiếc.
Khi đang đi dạo trong phố cổ, tôi nhìn thấy một chú mèo nhỏ đen trắng nằm lặng lẽ ở góc phố.
Đôi mắt đen sì của nó nhìn chằm chằm chúng tôi không chớp.
Tôi này sinh lòng yêu thích, chạy nhanh tới vuốt ve lông mèo.
Tạ Duyên mỉm cười nhìn chúng tôi, một lát sau, anh ấy đột nhiên nói:
"Hạ Hạ, em có biết anh bắt đầu thích em từ khi nào không?"
Tay tôi dừng lại, vấn đề này quả thật tôi chưa từng suy nghĩ qua.
Kiếp trước ấn tượng của tôi đối với anh ấy phần lớn là trong quá trình theo đuổi tôi anh ấy đã rất dũng cảm nhưng cũng rất cô độc. Lúc ấy tôi rất hận bản thân khi cứ là kẻ cố chấp theo đuổi Cố Hằng dù biết mình sẽ không được đền đáp, càng hận những người giống mình hơn.
Kỳ thật trong lúc bất tri bất giác tôi đã quen với việc có anh ở bên. Lúc anh không ở bên cạnh, tôi sẽ nôn nóng, bất an, nhưng khi anh ấy đã ở bên cạnh rồi, tôi lại nhịn không được mà đem tất cả ủy khuất nhận được ở chỗ Cố Hằng phát tiết lên người anh ấy.
Đúng vậy, tôi thật sự là một đứa tồi!
"Vậy đó là khi nào?" Tôi nhìn về phía anh.
"Vào năm lớp 11, khi đó vừa mới phân ban xã hội và tự nhiên xong anh học hành thất thường, trong các kì thi chỉ đứng được ở vị trị thứ hai. Mẹ anh rất tức giận nên bà đã ném máy chơi game của anh đi còn cho đi cả con mèo mà anh đã nuôi được năm năm."
"Có lẽ đó là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong thời cấp ba của anh. Một buổi tối nọ, anh ra ngoài đi dạo và gặp được em. Em lúc đó đang cho lũ mèo hoang ăn ở sân sau của trường. Từng miếng bánh mì nhỏ được em kiên nhẫn bẻ ra rồi đút cho chúng..."
Hình như nghe thấy có người nhắc đến mình, con mèo nhỏ dưới chân tôi khẽ kêu một tiếng.
"Ngày đó em đeo khẩu trang và đội mũ, nhìn thấy em anh còn tưởng rằng em cũng hay đến cho mèo ăn giống anh. Em còn rất dịu dàng ôm một con mèo nhỏ vào trong lòng, sau đó cho anh một mẩu bánh mì nhỏ để cùng cho mèo ăn."
"Dùng từ này để miêu tả thì có hơi khoa trương nhưng mà ngay tại khoảng khắc đó anh nhìn thấy trên người em có rất nhiều ánh sáng. Tim anh đập rất dữ dội, mãi một lúc sau anh mới biết, đây chính là nhịp đập của hạnh phúc."
Anh quay mặt nhìn về phía chân trời, nụ cười trên môi dưới ánh mặt trời ấm áp tựa như một làn gió xuân tươi mới.
"Sau ngày đó, anh như đã sống lại. Từ khi bắt đầu thích em, anh chưa từng từ bỏ. Khi bên cạnh em có những người khác, anh sẽ lùi về phía sau một bước để chờ đợi. Chỉ cần có một ngày em cần anh, khi xoay người lại, anh vẫn sẽ ở ngay đó."
Đột nhiên, một hình ảnh có chút không thể tưởng tượng nổi hiện lên trong tâm trí tôi.
Kiếp trước, sau khi tôi bị tra tấn đến chết.
Một chàng trai kề dao vào cổ Trình Nhược Nhược và ép Cố Hằng phải đi lên sân thượng gặp họ.
Anh ấy dùng cách tự thiêu để kéo theo những người đó cùng chết với tôi.
Ở trang cuối cùng trong cuốn sổ tay của anh, có một dòng chữ viết tay mờ nhạt:
[ Mặt trăng của tôi đã rời đi. ]
19.
Phía nam nhiều mưa, đêm nay tôi chỉ đành kéo Tạ Duyên vào một nhà trọ nhỏ để tránh.
Cô gái trẻ bên quầy lễ tân nhìn chúng tôi rồi ngầm hiểu nói: "Chỉ còn một phòng ngủ lớn."
"Vậy thì lấy phòng đó đi." Tạ Duyên quả quyết đáp ứng, "Phiền cô sắp xếp nhanh một chút, tóc của bạn gái tôi bị ướt hết rồi."
Người còn đang làm bộ xấu hổ là tôi nghe vậy thiếu chút nữa cười như nở hoa.
Tuy nhiên...
Tạ Duyên vẫn an phận thủ lễ, thậm chí còn trải một cái tấm vải trên mặt đất để làm giường.
Lúc nửa đêm, tôi nhịn không được liền len lén xuống giường và nằm xuống bên cạnh anh, khẽ đưa tay ôm lấy thắt lưng anh ấy.
Trong bóng tối, chàng trai tuy nằm động bất động nhưng hô hấp lại tăng thêm vài phần dồn dập.
Tôi biết, anh ấy vẫn còn tỉnh thức.
"Hạ Hạ, anh là đàn ông."
"Ừ, anh là đàn ông." Tôi vừa đáp ứng vừa vươn móng vuốt bóp lấy eo anh vài cái.
"..." Tạ Duyên bất lực thở dài.
Mà ngay giây sau, anh ấy đã mạnh mẽ trở mình, bế tôi lên và đi về phía giường ngủ.
"Đây chính là em tự chui đầu vào lưới, Hạ Hạ."
Mặc dù quá trình đó vẫn còn chút đau nhưng anh ấy vẫn luôn quan tâm đến cảm nhận của tôi, mỗi một lần thấy tôi khó chịu anh ấy sẽ lại hôn lên những giọt nước mắt trên khóe mắt tôi.
Ừm, hóa ra chuyện như này cũng có thể đi kèm với những cái ôm, nụ hôn và sự dỗ dành nhẹ nhàng như vậy.
Cảm ơn anh, Tạ Duyên.
Người đã thầm lặng xoa dịu đi những vết thương trong trái tim của tôi.
Người đã cho tôi sự cứu rỗi tốt nhất và tình yêu nồng nhiệt nhất.
*
Sau khi kết thúc, anh ôm tôi vào phòng tắm và tẩy rửa sạch sẽ.
Tôi mơ mơ màng màng cảm nhận được những một nụ hôn mềm mại rơi vào trán.
"Xin lỗi, vì anh gặp em muộn hơn mấy năm."
Tôi giả vờ tức giận: "Vậy mấy năm trước anh đã làm gì?"
"Tích góp từng tí vận may, để có thể gặp được em."