Khi Từ kiều Sinh lên lầu gọi nguyên dịch và Nhan Khê xuống dưới, phát hiện mặt Nhan Khê hơi đỏ, mà anh họ nhà mình cười đến giống như hoa hướng dương xán lạn, nhịn không được hỏi một câu: Hai người trốn ở trong phòng làm gì vậy?
Trầm mặc làm cho người ta càng thêm bí hiểm. Nguyên Dịch gạt Từ Kiều Sinh qua một bên, nhìn anh nói: Học điều đó sẽ có lợi cho em.
Từ Kiều Sinh: ...
Nhan Khê sờ sờ mặt mình có chút nóng, thật không ngờ kỹ thuật hôn của Nguyên Dịch lại tăng lên nhanh đến vậy, vừa rồi thiếu chút nữa cô đã cầm trụ không được rồi, may mắn hai người còn nhớ rõ nơi này là Từ gia, cho nên thập phần khắc chế, nếu không thì hôm nay đã xấu hổ rồi.
Hai người xuống lầu, Nguyên Dịch thấy Từ Nhã ngồi trên sofa, trước nắm tay Nhan Khê lên tiếng chào hỏi, dáng vẻ thập phần tùy ý, nhưng cũng không thấy tình cảm mẹ con thân thiết nên có trong đó.
Nhưng điều làm Nhan Khê kinh ngạc là, thái độ của Từ Nhã đối với cô lộ vẻ hòa ái, quả thực giống như là biến thành một người khác vậy. Cô nhịn không được nhìn Nguyên Dịch, anh tựa hồ đối với sự thay đổi của Từ Nhã không có tí ti phát hiện, trên khay đựng trái cây chọn một trái dâu tây lớn đưa cho cô.
Chỉ có thể ăn năm trái thôi, sắp đến giờ cơm trưa rồi. Nguyên Dịch rút một tờ giấy ăn nhét vào tay Nhan Khê, Ăn đi.
Tiểu Dịch cũng biết thương tiếc người ta rồi. Nói chuyện là một dì dáng vẻ mập mạp, thập phần hòa khí, Nhan Khê nhớ hình như là dì họ của Nguyên Dịch.
Còn không phải sao, trước kia nó làm sao biết những thứ này. Một vị thân thích khác nhìn Từ Nhã, bắt đầu khích lệ Nhan Khê, Cô Nhan xinh đẹp lại có tài, tôi nghe người khác nói, hiện tại công ty tiểu Dịch đã rất lớn mạnh lại kinh doanh rất tốt, xem ra là có bạn gái, được bạn gái quản, biết phấn đấu rồi.
Các thân thích khác bắt đầu theo đó khích lệ Nhan Khê, có vài người thậm chí nói về chương trình Nhan Khê dẫn, hỏi thăm những nhân vật trong chủ đề vừa rồi giờ thế nào rồi.
Đã thành lập quỹ ngân sách quyên góp rồi ạ, do chính phủ, bên quyên góp và Đài truyền hình ba bên quản lý với nhau, cho nên tính công chính là không cần phải nghi ngờ nữa ạ. Nhan Khê thấy mọi người quan tâm nhất, vẫn là những cô nhi và những đứa trẻ bị bạo hành kia, Con chỉ là một người dẫn chương trình, cho nên chỉ có thể tận lực đưa một chút tin về hiện trạng xã hội, nhưng làm thay đổi cuộc sống và vận mệnh những đứa trẻ này, là nhờ sự nhiệt tình của người xem ạ.
Cũng không thể nói thế, con có thể làm được chương trình như vậy, cũng là cực kỳ không dễ dàng gì rồi. Một dì họ ở Từ gia cảm khái nói, Không có tổ chương trình các con, mọi người cũng không thể biết nhiều việc như vậy đúng không?
Từ Nhã nhìn thân thích trong nhà và Nhan Khê ngồi một chỗ, nói đến nỗi bà không biết trọng tâm câu chuyện là gì, trong lòng ngũ vị tạp trần, có cảm giác nói không nên lời. Bà không thể hiểu một cô gái sinh ra trong gia đình có điều kiện, dáng vẻ cũng thanh tú, sao lại muốn dãi nắng dầm mưa lăn qua lăn lại khắp nơi, nhưng nhìn đến nét cười trên mặt Nhan Khê, dường như bà có thể hiểu được phần nào rồi.
Quay đầu nhìn đứa con nhỏ của mình, thằng bé đang nhìn cô gái tên Nhan Khê kia, trong ánh mắt là vẻ dịu dàng, lại có phần ý kiêu ngạo.
Từ Nhã cúi đầu nhìn đôi bàn tay được bảo dưỡng vô cùng tốt của mình, bỗng nhiên bình thường trở lại.
Đàn ông trên đời này không giống nhau, phu nữ cũng vậy, bà không nên dựa theo ý thích của mình và chồng, mà yêu cầu bọn nhỏ lựa chọn. Trên đời rất nhiều người mẹ đều biết rõ đạo lý này, mà bà lại không biết.
Cả đời này, bà thiếu hai đứa con này rất nhiều, thậm chí không mặt mũi nào đưa ra yêu cầu gì với chúng. Dieenddanleequuydonn.
Tiểu Nhị... Bà nhịn không được gọi con trai nhỏ một tiếng, muốn biết rốt cuộc thằng bé là oán hay hận mình.
Dạ? Nguyên Dịch quay đầu nhìn bà, ánh mắt đặc biệt bình tĩnh, bình tĩnh đến giống như là đang nhìn một người rất bình thường, không có hận, cũng không có oán.
Trong nháy mắt này, Từ Nhã thấy được chính mình trong mắt con trai, sợ hãi, ích kỷ và không cách nào bù lại sự hối hận này.
Bà muốn khóc, lại khóc không được, tim như bị dao cắt, nhưng không cách nào nói ra một chữ đau.
A Bác... Nguyên Á Sâm vội vàng đi vào cửa Từ gia, thấy ba vợ ngồi trên sofa, bước chân hơi ngừng lại, quy củ tiến lên chào hỏi.
Xem ra hôm nay là ngày tốt, toàn bộ mọi người trong nhà đều tề tụ. Ông cụ Từ chỉ về phía bên cạnh Từ Nhã, nói với Nguyên Á Sâm, Con qua đây ngồi đi.
Nguyên Á Sâm lo lắng trên người mình có hơi lạnh sẽ truyền tới người Từ Nhã, sau khi cởi áo khoác, mới qua ngồi xuống, sau đó nói với Nguyên Bác: A Bác, hạng mục công trình ở thị trấn Đào Hương đã xảy ra chuyện gì? Công ty đối tác đột nhiên xuất hiện vấn đề lớn, không ngờ vậy mà có liên quan đên Trường Phong, khó trách đã vào cuối năm, ông ấy lại gọi cho ông.
Trấn Đào Hương? Nguyên Bác cẩn thận suy nghĩ một chút, Công ty đó có chút vấn đề nhỏ, cho nên con để công ty tạm dừng hợp tác với họ, có vấn đề gì sao ạ?
Con không biết chủ tịch công ty họ là ai không? Vài năm nay Nguyên Á Sâm rất ít quản chuyện công ty, cho nên Nguyên Bác nói cái này, ông cũng không cách nào phân rõ rốt cuộc là thật hay giả.
Những thứ này đều là chuyện chi nhánh của công ty, con không rõ lắm. Nguyên Bác lấy điện thoại ra, Để con gọi trợ lý điều tra một chút.
Không cần. Trên mặt Nguyên Á Sâm có chút không được tự nhiên, Bình thường con quản lý công ty cũng rất vất vả, sắp hết năm cũng nên nghỉ ngơi thật tốt.
Nguyên Bác nghe vậy gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Có lẽ là vì không khí náo nhiệt vui sướng ở Từ gia ảnh hưởng đến bốn người Nguyên gia, lúc ăn cơm, trên mặt