Bỗng nhiên gần đó vang lên tiếng vỗ tay, có một soái ca đang làm ảo thuật, làm nhóm phụ nữ nhao nhao vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Vũ khúc du dương, đám đông náo nhiệt, và người đàn ông trước mắt này rõ ràng da mặt rất mỏng lại còn mạnh dạn làm nũng. Trong nháy mắt, Nhan Khê bỗng nghĩ, hãy đồng ý với anh ấy đi.
Anh kiêu ngạo như thế, danh tiếng nổi như vậy, lại ở trước mắt bao người, ghé vào đầu vai cô, giống như là... Sói con làm nũng.
Rõ ràng chỉ là trong khoảng khắc, Nguyên Dịch lại cảm thấy như mình đã đợi rất lâu rồi, Nhan Khê không nói gì, tim anh lại từ từ chìm xuống. Thân hình cao lớn, khom người, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô gái cạnh mình, cô cười khanh khách nhìn mình, trong mắt giống như có một ngôi sao tỏa sáng.
Để em nuôi cả đời, không sợ người khác cười nhạo anh sao?
Nguyên Dịch nhìn Nhan Khê không nói lời nào, Nhan Khê từ trong vẻ mặt bình tĩnh của anh, nhìn ra vài phần tủi thân.
Nhan Khê nhịn không được nhéo nhéo vành tai anh, cười tít mắt nói: Được thôi.
Bỗng nhiên Nguyên Dịch cảm thấy, khiêu vũ con mẹ nó, đám đông xoi mói chết tiệt, anh ôm Nhan Khê vào trong lòng: Nhan Tiểu Khê, thân là một cô gái, nói lời phải giữ lời, không được hạ thấp danh dự của phái nữ các em.
Được, vì danh dự của toàn bộ phái nữ, nhất định em sẽ giữ lời, nuôi anh cả đời.
Bùm!
Có người bắn pháo hoa ra hội trường, vô số ruy-băng kim phấn từ phía trên bay xuống, giống như là một cơn mưa sắc màu.
Tất cả mọi người cùng hoan hô, tất cả mọi người cùng cười vang, ném đi những mệt mỏi tất bật trong công việc, và sự đố kỵ với người nhàn rỗi.
Chúc mừng năm mới!
Sang năm tôi muốn trúng thưởng năm trăm vạn!
Nguyên Dịch cúi đầu, trán tựa vào trán Nhan Khê, nỉ non bên tai cô: Nhan Tiểu Khê, đời này của anh giao vào tay em rồi.
Đều nói phụ nữ là ngón tay mềm, đàn ông là bàn thạch, nhưng Nguyên Dịch giờ phút này, mỗi một hơi thở, mỗi một câu nói, đều như hóa thành những sợi tơ dày đặc, quấn chặt lấy tim Nhan Khê, nỗi bất an lo lắng lúc trước, nháy mắt đã bị chặt đứt.
Thì ra yêu một người, cả hơi thở của anh cũng thật đáng yêu.
Sau tiếng hô chúc mừng náo nhiệt của mọi người, Triệu Phi Phi nhìn đôi tình nhân đang ôm nhau trong đám đông, uống cạn ly rượu trong tay. Đôi mắt lờ đờ nhập nhèm đứng lên, từ trên tháp sâm banh lại lấy một ly rượu, tiếp tục uống.
Bỗng nhiên cô cũng muốn yêu đương rồi.
Yến hội kết thúc, Nhan Khê dẫn Nguyên Dịch đến chỗ mấy người bạn chào tạm biệt, mấy người bạn ai nấy đều nghiêng nghiêng ngã ngã, ồn ào hỏi khi nào thì được ăn bánh kẹo cưới.
Nguyên Dịch cười nói: Cái này phải xem Tiểu Khê thấy thế nào.
A... A... A..., cô Nhan à, cô cũng không thể để cho anh Nguyên chờ lâu được.
Cô không cần tiền lì xì của chúng tôi, chúng tôi cũng muốn cọ chút không khí vui mừng của cô, không chừng sẽ có anh soái ca nào đó để mắt tới chúng tôi thì sao?
Nhan Khê quay đầu nhìn Nguyên Dịch, đúng lúc Nguyên Dịch cũng đang nhìn cô, hai người nhìn nhau, Nhan Khê thấy rõ sự chờ mong trong mắt anh.
Mọi người yên tâm đi, ít hôm nữa sẽ chọn ngày, mọi người ai cũng đừng nghĩ tiết kiệm tiền lì xì, người nào càng giàu có, thì phải đưa càng nhiều hơn. Nhan Khê đưa tay chỉ vào những người bình thường có quan hệ tốt với cô, Nhớ rõ, phải là bao lì xì lớn đó.
Rốt cuộc tôi đã biết sao cô Nhan lại có nhiều tiền vậy rồi. Thợ trang điểm từ trong ánh mắt tò mò của mọi người cười nói, Bởi vì cô ấy có lòng tham lớn!
Nhan Khê từ trong sự trêu đùa của mọi người kéo Nguyên Dịch chạy trốn, vừa đi vừa nói: Còn ở lại, bọn họ sẽ hỏi đến khi nào chúng ta sinh con luôn đó.
Em đi chậm một chút, đang mang giày cao gót đó! Nguyên Dịch nhìn gót giày của cô, cảm thấy hết hồn.
Độ cao này thì tính là gì. Nhan Khê mở tủ đựng đồ, lấy đồ bên trong ra, ôm con gấu bông cao cỡ nữa người vào lòng, cô nghiêng đầu nhìn Nguyên Dịch: Em đáng yêu không?
Nguyên Dịch: Yêu yêu yêu, so với gấu trúc quốc bảo của chúng ta còn đáng yêu hơn.
Phủ áo khoác