Từ gia.
“Sao lại phát lại nội dung kỳ trước?” Ông cụ Từ ngồi trên sofa dáng vẻ mong chờ, kết quả rất không dễ gì đợi tới tám giờ rưỡi, nhưng nội dung lại là của tập trước.
Đã sắp qua năm rồi, nhân viên Đài truyền hình, cũng muốn nghỉ ngơi thả lỏng. Cậu Từ nghe ông cụ oán giận, mới chậm rãi nói: Cho nên mấy ngày nay ba nên xem những chương trình khác đi.
Thói quen mỗi lúc trời tối sẽ xem chương trình này, hiện tại đột nhiên không có gì để xem, thực không quen. Ông cụ Từ chống gậy đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, Tuyết rơi rồi sao?
Vài ngày gần đây tuyết vẫn không ngừng rơi. Cậu Từ đỡ ông cụ Từ lên lầu, Ba, ba thấy chúng ta mời Tiểu Nhan đến nhà ăn bữa cơm được không? Con thấy với tình cảm của bánh trôi nhỏ và Tiểu Nhan lúc này, chuyện tốt chỉ sợ cũng không còn xa rồi.
Nếu chị con có thể bớt lo một chút, cũng không cần chúng ta phải tới quan tâm những chuyện này. Ông cụ Từ thở dài, thập phần bất đắc dĩ, May mắn Tiểu Khê là cô gái rộng lượng, nếu không thì với thái độ đối đãi người ngoài này của chị con, sớm đã làm người ta chạy mất.
Cậu Từ bất đắc dĩ cười, ông nào quản được chị ông?
Gần đây rảnh rỗi nên đăng ký một tài khoản weibo, ông mới biết được thì ra tình cảm của bánh trôi nhỏ và Tiểu Nhan lại có nhiều người chú ý như vậy. Hiện tại nghe ba oán giận chị ông, ngoại trừ cười trừ bên ngoài, thật sự không thể nói gì được.
Sau khi nói mấy câu oán giận, ông cụ Từ dừng bước lại: Tiểu Khê có được nghỉ đông không, hay phải đi tham gia chương trình cuối năm? Theo ý ông, bây giờ Nhan Khê cũng đã có vị trí tốt rồi, không dẫn chương trình cuối năm, thật sự là quá đáng tiếc, là một tổn thất lớn của đài thủ đô.
Bây giờ ông cụ nói chuyện là nghĩ đến đâu nói đến đó, một phút trước còn đang nói chị ông, quay đầu lại nhắc tới chương trình cuối năm. Cậu Từ sửng sốt một phen mới phản ứng kịp, Ba, Tiểu Nhan còn trẻ, cơ hội như vậy sau này còn có rất nhiều, năm nay chỉ sợ không có cơ hội dẫn được.
Người khác dẫn ta không thích xem. Từ lão gia tử rất nhanh lại vui vẻ trở lại, Nhưng vậy cũng được, như vậy con bé sẽ có thời gian tới nhà chúng ta ăn cơm rồi. Hai tám tháng chạp là ngày tốt, con gọi cho bánh trôi nhỏ, để nó dẫn theo Tiểu Khê qua ăn cơm, thuận tiện kêu Vọng Tử qua luôn.
Chị và anh rể bên đó...
Không gọi. Ông cụ Từ lắc đầu, Nếu hai đứa nó ở đây, chúng ta cũng đừng nghĩ ăn bữa cơm vui vẻ.
Cậu Từ cười khổ, không nhắc lại chuyện này nữa.
Thôi, bánh trôi nhỏ ở phương diện tình cảm, cũng không có kinh nghiệm, vẫn là ta tự mời Tiểu Khê thì tốt hơn. Ông cụ Từ sờ sờ di động trong túi áo, Ta có số con bé.
Hai ngày này lượng công việc của Nhan Khê ít hơn so với bình thường, cho nên nắm chặt thời gian chuẩn bị vẽ sáng tác, từ sau khi cô thừa nhận mình là người người dẫn chương trình Nhan Khê, biên tập thúc giục bản thảo như đang trong trạng thái nửa muốn điên rồi.
Cô thấy ảnh trong chứng minh thư rất giống người thật bên ngoài, cũng không biết biên tập làm sao có thể không nhận ra, đại khái lúc trước ký hợp đồng, đối phương từ đầu đã không để thông tin lý lịch của cô ở trong lòng, chỉ biết mỗi ngày thúc giục cô giao bản thảo.
Đang chỉnh sửa bản thảo, thấy Minh Minh ở bên kia kích động gọi cô là ba, nhan Khê mặt không chút thay đổi gửi lại: Em lại có một đứa con gái lớn như vậy.
Minh Minh: Không sao, em có thể xem chị là con gái nuôi.
Là cái gì làm cho một người biên tập trở nên điên rồ như vậy, khí tiết rơi xuống tận đâu rồi?
Tiếng tin nhắn vang lên, nhan Khê cúi đầu nhìn điện thoại.
Ông ngoại Từ: 【 sticker gõ cửa 】.
Phong cách sticker của bảy tám năm trước, làm Nhan Khê nhớ tới phần mềm trò chuyện lưu hành thời gian đó. Nhưng một ông cụ gần chín mươi tuổi, khi nhắn tin cũng biết dùng sticker, coi như là cũng theo kịp thời đại rồi.
Ông ngoại Từ: Tiểu Khê, ngày hai tám trong nhà mở tiệc, ta cho dì giúp việc làm rất nhiều đồ ăn ngon, con và bánh trôi nhỏ qua tham dự.
Nghe giọng nói đầy khỏe mạnh này của ông cụ Từ, Nhan Khê nở nụ cười. Đối phương lớn tuổi, gõ chữ nhìn bàn phiếm rất bất tiện, cho nên khi hai người nói chuyện phiếm bình thường, ngoại trừ sticker còn gửi ghi âm giọng nói, trao đổi qua lại vẫn rất thú vị.
Đồng ý lời mời của ông cụ Từ, Nhan Khê nhớ tới chuyện hôm nay cảnh sát tới hỏi cô về quan hệ với Tống Từ và Tống Triều, suy nghĩ thật lâu, vẫn là nói chuyện này cho Tống Hải.
Con gái ngốc, con tin bọn họ chỉ tới hỏi chuyện về Tống Từ và Tống Triều? Tống Hải nghe xong mọi chuyện, cắn răng mắng một câu, Mấy thằng ranh con Tống gia này đều là bọn lưu manh hư hỏng, Tống Triều giống như dạng chó hình người, vậy mà lại cố ý dùng cách tỏ tình không thể chịu nổi kia với con. Con nên sớm nói cho ba biết, ba sẽ thu thập nó một trận.
Là lo lắng ba nhịn không được đi tìm hắn gây phiền, con mới không nói cho ba. Nhan Khê ôm đầu gối ngồi trên sofa, Con cảm thấy mình thật xui xẻo, rõ ràng không có chút quan hệ nào với mấy người họ Tống này, cũng phải chịu liên lụy.
Người sống trên đời này, sao có thể xuôi chèo mắt mái được. Tống Hải thấy con gái mất hứng, cũng không có tâm tình mắng Tống Triều, quay đầu bắt đầu an ủi cảm xúc con gái, Chỉ có trải qua càng nhiều, mới có thể làm mình mạnh mẽ hơn, chúng ta không sợ.
Nhan Khê bị dáng vẻ khẩn trương của Tống Hải chọc cười, cô hạ mắt nói: Ý của ba là