Nguyên Dịch mang bao tay cách nhiệt, thật cẩn thận mà đặt tô canh lên trên bàn, nước canh không có vẩy ra ngoài, mép tô cũng không bị văng dầu mỡ, hoàn mỹ.
Anh nhẹ nhàng thở ra, thì ra tô canh này cũng nặng như vậy. Trở lại phòng bếp, bưng hai tô còn lại ra, anh gỡ bao tay cách nhiệt xuống, sau khi rửa tay thì đi đến phòng khách: Bác trai, ăn cơm thôi.
Ừm. Tống Hải gật gật đầu, đi đến bàn ăn ngồi xuống, thấy Nguyên Dịch vẫn đứng ở bên cạnh nhìn mình, chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, Cậu cũng ngồi đi.
Cảm ơn bác. Nguyên Dịch quy cũ ngồi xuống, đưa đũa cho Tống Hải, chuyển một nửa, đặt bàn tay còn lại lên đũa.
Thấy Nguyên Dịch đưa một đôi đũa, cũng cần phải Dâng hai tay , vẻ mặt nghiêm túc của Tống Hải hơi thả lỏng chút.
Đồ ăn đến đây. Nhan Khê bưng hai món ăn đặt lên bàn, món mặn, món nhạt, xem ra cũng không tệ lắm.
Nguyên Dịch có chút kích động, đây là lần đầu tiên anh ăn cơm Nhan Khê làm, lần trước chuyển nhà ăn thịt nướng thì không tính. Mặt hơi mềm mại, bất quá hương vị cũng được, xào rau thì còn kém dì Lý, nhưng chỉ cần Tiểu Khê tự mình làm , thì đã tăng thêm mười hạng rồi.
Bữa cơm này ăn rất yên lặng, ngoại trừ Tống Hải thường thường lườm nhìn Nguyên Dịch, toàn bộ đều đã cực kỳ bình thường.
Cơm nước xong, Nhan Khê muốn đi rửa chén, Tống Hải không đồng ý.
Mắt thấy Tống Hải dọn chén đũa vào phòng bếp, Nguyên Dịch nói nhỏ với Nhan Khê: Nếu không tôi đi vào giúp một chút, như vậy ấn tượng của tôi với bác trai sẽ tốt hơn chút.
Nhan Khê: Anh xác định vì chén không rửa hoặc là làm bể chén, sẽ làm giảm hảo cảm trong lòng ba tôi?
Nguyên Dịch đã đứng lên, lại ngồi trở về. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng là... Nhan Tiểu Khê nói đúng.
Nghe trong phòng bếp truyền đến tiếng nước ào ào, Nguyên Dịch lại bắt đầu khẩn trương, từ lúc vào cửa đến bây giờ, bác Tống cái gì đều không có hỏi, cái này cũng không có nghĩa là ông đối mình hết sức hài lòng, mà là yên tĩnh trước cơn bão.
Đi, xem tivi thôi. Nhan Khê thấy Nguyên Dịch ngồi ngơ ngác, kéo tay anh đến phòng khách ngồi xuống, tùy tiện tìm phim truyền hình xem.
Trên TV vai nam chính đến nhà nữ chính cầu hôn, kết quả bị ba nữ chính cầm chổi đuổi ra ngoài, đánh lên lưng bốp bốp, làm lưng Nguyên Dịch lại cứng ngắc lần nữa. Anh hướng mắt nhìn xung quanh, không nhìn đến chổi và gậy gộc, nhìn đến bình hoa trên đất giống như cắm chổi lông gà, miệng bình lộ ra vài cọng lông gà.
Yên tâm đi, ba tôi không có thói quen đánh người.
Nghĩ linh tinh gì vậy, tôi chỉ là tùy tiện nhìn xem chút thôi. Nguyên Dịch thu hồi tầm mắt, Sao lại nói đến việc đánh người rồi?
Nhan Khê: vừa rồi anh đừng để mắt đến chổi lông gà, thì càng có sức thuyết phục đó.
Tống Hải từ phòng bếp đi ra, thấy hai người ngồi cùng một chỗ, hít sâu một hơi, mới đi đến trên ghế sofa ngồi xuống.
Nhìn đến vẻ mặt của ông, Nguyên Dịch biết, trọng điểm rốt cục đến rồi.
Nguyên tổng chơi wechat không?
Nguyên Dịch hơi sững sờ, sau đó nói: Có ạ, sau này bác gọi con là Tiểu Nguyên được rồi.
Tống Hải liếc hắn một cái, lấy điện thoại ra, Nào, kết bạn wechat đi.
Nguyên Dịch lấy điện thoại ra, quét mã wechat của Tống Hải, thấy tên wechat của Tống Hải là Đại Hải, anh thành thành thật thật nhấn kết bạn.
Tiểu Nguyên quen Nhan Nhan bao lâu rồi?
Tiểu Khê là bạn trung học của con, lúc đó con gặp cô ấy, chỉ là khi đó cô ấy không biết con. Nguyên Dịch cất điện thoại, Khi Tiểu Khê biết con, đã được thời gian nửa năm rồi.
Nhan Khê vụng trộm nhìn Nguyên Dịch, vì để cho ba cô thấy bọn họ có duyên phận, lời nói dối này Nguyên Tiểu Nhị cũng nói ra được.
Ừm. Tống Hải gật gật đầu, trầm mặc một chút, Tôi biết rồi.
Nguyên Dịch lại đợi một hồi, thấy Tống Hải vậy mà không tiếp tục hỏi, ngược lại có chút không được tự nhiên trở lai. Vào xế chiều hôm nay, anh cố ý ở trên mạng tìm rất nhiều cách ứng đối với ba vợ, sao bác Tống không tiếp tục hỏi nữa?
Bộ phim trên TV đã diễn đến cảnh nữ chính vì nam chính, cãi nhau kịch liệt với ba mình, sau cùng nữ chính sập cửa rời khỏi, để lại đầy nhà bừa bộn và ba mình.
Ba, ba ngồi máy bay lâu như vậy, trước lên lầu tắm rửa thay quần áo đã. Nhan Khê đứng dậy đi đến bên cạnh Tống Hải, ôm vai Tống Hải, Con thấy ba có vẻ gầy đi rồi.
Đồ ăn bên ngoài ăn không quen, ăn cũng không ra mùi vị gì. Tống Hải cười tít mắt nói, Nhưng gầy chút cũng tốt, phải biết là hai mươi năm trước, ba con cũng là người đàn ông xuất chúng.
Nhan Khê cười gật đầu: Mẹ cũng nói con lớn lên giống ba lúc còn trẻ.
Tống Hải cười đắc ý: Mẹ con, ưu điểm rất nhiều, thành thực là một trong số đó. Ông vỗ vỗ cánh tay Nhan Khê, Được rồi, con ngồi người tiếp khách một chút, ba đi lên tắm rửa.
Dạ. Nhan Khê bỏ tay ra, Đêm nay phải nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai mới có tinh thần.
Khi Tống Hải lên lầu, Nhan Khê mới như cười như không nhìn Nguyên Dịch: Nguyên Tiểu Nhị, không ngờ anhcũng học được cách nói dối nha....
Nguyên Dịch muốn nói, năm đó thật sự bọn họ đã gặp nhau, nhưng nghĩ đến dáng vẻ năm đó của mình, ánh mắt anh nhẹ nhàng liếc đi chỗ khác: Như vậy bác trai sẽ càng thêm tin tưởng tôi đối với em là thật.
Bị lời của anh chọc cười, Nhan Khê nắm mũi