Hoặc là đưa cô ấy đi du lịch, đến thánh địa của các cặp tình nhân chơi, chung quanh đều là cặp đôi, hai người cô nam quả nữ ở chung một chỗ, khẳng định có thể nuôi dưỡng cảm tình.
Lỡ như vẫn không được thì sao?
Chỉ có thể nói người ta đối với cậu không có ý gì hết, từ bỏ sớm một chút thì hơn.
Hả......
Nguyên Dịch chưa bao giờ nghĩ tới, Nhan Khê không thích vấn đề này, không phải anh đối chính mình có bao nhiêu tự tin, mà là trong tiềm thức né tránh vấn đề này.
Có ổn không, nếu như tỏ tình thất bại, sẽ không làm cho quan hệ trở nên xấu hơn chứ. Giọng Nguyên Dịch trở nên không được tự nhiên, Cậu nghĩ giúp tôi đi.
Vậy cậu cứ từ từ mà chờ, đợi đến ngày một tháng tư sang năm, nếu như tỏ tình thất bại, người khác cũng chỉ tưởng cậu nói đùa. Trương Vọng cảm thấy người này có vẻ như có chút sợ hãi, bình thường là một người rất quyết đoán, thế nào mà đến chuyện tình cảm, lại ngu ngơ rồi?
Thôi, xem ra cách của cậu cũng không đáng tin. Nguyên Dịch cảm thấy mấy chủ ý của Trương Vọng đều là mấy cách ôi thiu, anh không nên hỏi ý của hoa hoa công tử, chuyện này nên hỏi anh của anh.
Nhưng mà... Anh của anh quen bạn gái nhiều năm rồi cũng không có kết hôn, tình yêu của họ không có vấn đề gì chứ?
Hai chủ nghĩa độc thân vào chung một chỗ, đại khái cũng không muốn bước vào phần mộ hôn nhân, anh, dường như anh không hề phản cảm về việc kết hôn với Nhan Khê?
Vào đêm nay, Nguyên Dịch lại đăng trạng thái trên vòng bạn bè.
Nguyên: Lại mất ngủ.
Tin này vừa đăng, ngay cả Nguyên Bác cũng nhịn không được để lại bình luận cho em trai, nói anh nghỉ ngơi cho tốt, đừng tạo áp lực công việc quá lớn, có chuyện gì cũng không nên gánh một mình.
Nguyên Dịch lướt vòng bạn bè một hồi, lượt thích rất nhiều, nhưng không có Nhan Tiểu Khê.
Lúc này hẳn là cô đã ngủ rồi.
Trong lòng Nguyên Dịch nghĩ như vậy, vào weibo mà Nhan Khê đăng truyện, lướt đến tin đầu tiên trong weibo.
Là một loạt tranh truyện, chuyện vẽ về thỏ mẹ và thỏ con, tình tiết cực kỳ ấm áp, xem xong sẽ chỉ làm nội tâm người ta thêm hương vị hạnh phúc. Bình luận trên này không nhiều lắm, anh lướt đến bình luận đầu tiên, hình đại diện là hình thỏ mẹ, khen ngợi truyện này vẽ đẹp, giữa những hàng chữ khen ngợi cùng vui sướng cơ hồ muốn tràn ra màn hình.
Sau cái trạng thái này, dường như tất cả bình luận trên weibo đều có bóng dáng người này, chuyện này vẫn duy trì mấy tháng, sau đó người này không còn xuất hiện nữa, mà trong hơn nửa năm này, Nhan Khê cũng không có cập nhật trạng thái trên weibo nữa.
Nguyên Dịch nhấn vào ảnh đại diện hình con thỏ mẹ, tin tức trong weibo này cũng không nhiều, một nửa đều là chia sẻ trạng thái weibo của Nhan Khê.
Chẳng lẽ đây là... weibo của mẹ Nhan Khê?
Tuy chưa thấy Nhan Khê ở chung với mẹ cô lần nào, nhưng trực giác của Nguyên Dịch nói cho anh biết, nhất định tình cảm của hai người này vô cùng tốt.
Bất tri bất giác đã lướt weibo hai tiếng, lúc Nguyên Dịch đi ngủ, trong đầu còn nhớ đến câu truyện trong đêm trừ tịch - đêm 30 trên weibo của Nhan Khê, thỏ con làm một bàn đồ ăn, trên bàn đặt ba bộ chén đũa.
Thỏ ba, thỏ mẹ còn có thỏ con ngồi ở cạnh cửa sổ, cùng ngắm nhìn pháo hoa bên ngoài.
Ấm áp, hạnh phúc như một giấc mơ.
Tiểu Nhan, em chuẩn bị đi theo luôn sao? Triệu Bằng ngồi xổm bên con đường nhỏ, nhìn lão nông đang chăm sóc rau dưa trên đất trồng, nhìn lại lòng bàn chân dính nước bùn, cả người đều như muốn tan vỡ.
Không xuống, thì chứng minh thế nào sự chân thật trong sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của họ được. Đêm qua có mưa, Nhan Khê cố ý mang giày ống bằng da, cô buộc tóc cao lên, đi đến bên cạnh lão nông, nói, Ông ơi, có cái gì con có thể giúp được không.
Con gái thì lên trên đi, những việc nặng này các cô gái thành thị như con không làm được đâu. Trên trán ông lão đã có đầy nếp nhăn, làn da tối đen, thân thể xem ra rất cứng cáp, Làm việc nhà nông phải dựa vào sức lực,