Nguyên Tiểu Nhị, cậu hãy nói thật cho tôi biết, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào? Trương Vọng nhìn Nguyên Dịch cắt trái cây thành những hình khối nhỏ, Chẳng lẽ cậu muốn tiếp tục như vậy?
Đặt trái cậy vào trong mâm, Nguyên Dịch không nói gì.
Anh không muốn nói chuyện, hoặc là anh không biết chính mình nên nói cái gì.
Mặt trời ngã về tây, Nhan Khê mở mắt ra, nhìn ánh chiều tà len lỏi qua khe hở của bức màn chiếu vào phòng, lưu lại một dải ánh sáng màu vàng trên tường. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, cô thậm chí còn ngửi được mùi sách trên giá sách truyền đến. Trong thư phòng ngoại trừ các loại sách ra, còn có mấy túi hồ sơ giấy tờ, Nhan Khê đoán những thứ này có thể là giấy tờ công việc của Nguyên Dịch.
Đối với người có thân phận này như Nguyên Dịch mà nói, để một người ngoài ở trong thư phòng một mình, là hành vi thiếu suy nghĩ. Cô cúi đầu nhìn trên người mình, phía trên đắp hai cái thảm lông, cô nhớ rõ trước khi mình ngủ, Nguyên Tiểu Nhị ném cho cô một cái.
Chẳng lẽ là sau khi cô ngủ, Nguyên Tiểu Nhị đắp cho cô?
Đứng dậy đặt thảm lông lê ghế mát xa, cô đi đến cạnh cửa sổ, kéo bức màn thật dày ra.
Nắng chiều chiếu thẳng vào làm sáng cả căn phòng, cô trừng mắt nhìn, có cảm giác sung sướng nói không nên lời, đại khái là vì ngủ một giấc sâu, tinh thần và thân thể đã thỏa mãn.
Cô dậy rồi?
Quay đầu nhìn về phía người đàn ông đứng ở cửa thư phòng, Nhan Khê hơi nghiêng đầu, lên tiếng cười: Ừm.
Ở một giây này, Nhan Khê trong mắt Nguyên Dịch, tựa hồ như đang tỏa sáng.
Tòa biệt thự của anh có tầm nhìn rộng thật. Nhan Khê lấy điện thoại chụp một tấm hình. Đã lâu rồi không được thấy ánh nắng chiều đẹp như vậy rồi.
Nguyên Dịch muốn hỏi cô, có phải cô rất thích tòa nhà này không?
Khi thấy dáng vẻ Nhan Khê chụp ảnh, anh nuốt những lời này trở vào, cúi đầu gõ gõ cửa, Đã chuẩn bị dùng bữa tối rồi.
Được. Nhan Khê cất điện thoại, thuận tay chồng hai tấm thảm lông lên, đi theo Nguyên Dịch xuống lầu.
Nhìn bóng lưng Nguyên Dịch, Nhan Khê nở nụ cười, lúc Nguyên Tiểu Nhị không nói lời nào, vẫn rất có phong thái tổng giám đốc bá đạo. Không biết có phải vì nhìn quá lâu không mà lại có cảm giác quen thuộc, giống như đã từng thấy qua ở đâu hình ảnh bóng lưng này rồi, còn có cái ót được cắt tỉa cẩn thận tỉ mỉ.
Suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ ra, Nhan Khê nghĩ, đại khái có lẽ là dáng người Nguyên Tiểu Nhị quá đẹp, cô nhìn anh thành một người mẫu thời trang cũng nên.
Bữa tối được nấu rất đơn giản, nhưng mà mấy vị cậu ấm này cũng không kén chọn, cho gì ăn nấy, rất dễ nuôi.
Thứ họ thích nhất là một món đồ chua không đáng bao nhiêu tiền, Nhan Khê ăn một đũa, cảm giác vẫn là ba cô làm đồ chua ăn ngon hơn, khẩu vị của mấy vị công tử này, cô không thể nào hiểu được.
Anh Dịch, bạn em có mở một quán rượu, ăn cơm xong chúng em đi qua chơi một chút, anh có muốn đi cùng không? Từ Kiều Sinh hỏi một câu.
Cậu đã quên Nguyên Tiểu Nhị có thói quen trước mười một giờ tối phải đi ngủ rồi sao? Trương Vọng nói một tiếng, Để cho cậu ta buổi tối đi ra ngoài, hơn nửa đêm mới trở về, chỉ sợ so với muốn mạng của cậu ta còn nghiêm trọng hơn.
Động tác gắp rau của Nhan Khê ngừng lại, cô nghiêng đầu nhìn Nguyên Dịch, anh đang vùi đầu ăn cơm, đối với lời nói của Trương Vọng một chút phản ứng cũng không có.
Lần trước ba cô uống rượu ở khách sạn, Nguyên Tiểu Nhị giúp cô đưa ba cô về, lúc chạy về nhà, nhất định đã khuya rồi. Còn có lúc cô bị thương nằm viện, có cả hai buổi tối Nguyên Dịch lo lắng một mình cô ở bệnh viện không quen, vẫn ở lại với cô đến khuya, đợi cho ngày thứ ba cô trở về, Nguyên Tiểu Nhị mới không ở lại với cô nữa.
Cô không biết Nguyên Dịch có thói quen như vậy, mà Nguyên Dịch cũng chưa bao giờ nhắc tới điều đó với cô.
Anh ấy còn có thói quen này? Nhan Khê ra vẻ tò mò hỏi, Không thể thức đêm?
Cậu ta thức đêm sẽ đau đầu choáng váng giảm trí lực. Trương Vọng cười nói, Tuổi còn trẻ, sinh hoạt giống như một cán bộ lâu năm.
Nhan Khê cười cười, không có theo lời Trương Vọng nói mà cùng đùa cợt Nguyên Dịch, trêu chọc Nguyên Tiểu Nhị là người có tác phong cán bộ lâu năm, cô thật sự không mở miệng được.
Cô đừng nghe cậu ta nói hưu nói vượn. Nguyên Dịch lau sạch khóe miệng, Này đã là thời đại gì rồi, người nào còn có thói quen này.
Nhan Khê nhìn nhìn Nguyên Dịch, lại nhìn nhìn Trương Vọng, Trương Vọng nhìn lại ánh mắt cô, rất nhanh đã né tránh, giống như lời nói dối bị vạch trần, cảm thấy xấu hổ.
Cũng đúng, bây giờ internet đã phủ sóng khắp nơi rồi, có được mấy người trẻ tuổi có thể kiên trì mỗi ngày đi ngủ đúng giờ chứ?
Nhưng mà Trương Vọng nói dối thì được gì chứ?
Trương Vọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Nguyên Dịch liếc mắt một cái, cơ hội tốt để con gái cảm thấy cảm thông như vậy, cậu ta vậy mà không biết nắm bắt, trong đầu chứa gì vậy, bã đậu sao?
Ở trước mặt người trong lòng không biết lấy lòng tỏ ra thương cảm, còn muốn ôm được người đẹp về nhà hả?
Nằm mơ đi!
Từ Kiều Sinh, Chu Hàn, Dương Dục ba người thức thời duy trì trầm mặc, Nguyên Dịch có tính toán của mình, bọn họ cũng không muốn nhúng tay vào quá nhiều, miễn cho làm trở ngại chứ không giúp